Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 83: Cậu vui là được

Trước Sau

break

 

Quý Kỳ Sâm sững sờ một lúc mới nói: "Con qua thăm cậu ta, đang hỏi thăm sức khỏe đây ạ.”

 

Cố Nguyên nghi ngờ nhìn Nhiếp Ngộ, trên mặt Nhiếp Ngộ có vết bầm tím, nghiến răng gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta qua thăm con.”

 

Cố Nguyên cau mày, nghi ngờ lẩm bẩm: "Hai đứa giấu mẹ chuyện gì đúng không? Bắt đầu từ hôm qua đã vậy rồi, mẹ ghét nhất là nói dối!”

 

Nói rồi, cô siết chặt nắm đấm.

 

Hai người trước mặt đồng thời im lặng, không nói gì.

 

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vết bầm tím trên mặt Nhiếp Ngộ: "Nhiếp Ngộ, trên mặt con bị sao vậy?”

 

Nghe vậy, Nhiếp Ngộ lườm Quý Kỳ Sâm một cái sắc lẹm, cắn răng nói: “Không cẩn thận bị đập vào thôi.”

 

Quý Kỳ Sâm bên cạnh nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Cậu ta bất cẩn ngã từ trên giường xuống, suýt nữa thì đập đầu, may mà con đỡ kịp. Âm thanh mà mẹ vừa nghe được chính là do con chạy tới đỡ cậu ta tạo ra đó.”

 

Nhiếp Ngộ: !!

 

Có liêm sỉ khôgn vậy?

 

Nhiếp Ngộ cười ha ha, nghiến rằn nghiến lợi cười một cách bất lực.

 

Anh phải cắn răng nuốt vào bụng, cố chịu đựng.

 

Cố Nguyên càng thêm khó hiểu, nhưng thấy hai đứa con trai trông không có vẻ gì là không ổn, đành phải tạm thời buông xuống. Cô nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: "Nhiếp Ngộ, hôm qua mẹ đã tra lại rồi, hạ đường huyết không đi kèm với ha khan kịch liệt như vậy. Mẹ định liên lạc với ba con, để con kiểm tra toàn diện lại một lần cho chắc.”

 

Quý Kỳ Sâm nghe xong bèn gật đầu: "Mẹ, con thấy đề nghị này không tệ. Con bị dị ứng, nhưng Nhiếp Ngộ thì khác. Cậu ta không hề bị dị ứng, lại không giống hạ đường huyết bình thường, con cho rằng việc kiểm tra toàn diện là hết sức cần thiết.”

 

Da đầu Nhiếp Ngộ tê dại: "Mẹ, không cần, con không sao."

 

Cố Nguyên giơ tay lên: "Không, Nhiếp Ngộ, con phải nghe lời, nhất định phải đi kiểm tra, nếu không mẹ sẽ lo lắng.”

 

Quý Kỳ Sâm trịnh trọng nói: "Nhiếp Ngộ, cứ nghe lời mẹ đi, đừng để mẹ lo."

 

Nhiếp Ngộ: "..."

 

Vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa trên mặt cậu rất rõ ràng đấy!

 

Đúng là đủ tàn nhẫn!

 

......

 

Sau một ngày nghỉ ngơi, Cố Nguyên thấy con trai đã gần như khỏi hẳn, bèn quyết định về nước trước, còn để Nhiếp Ngộ đi kiếm tra sức khỏe nữa.

 

Trước khi đi, quản gia trên đảo mang tới một chiếc hộp tinh xảo, dài khoảng hai mươi centimet, hỏi, là HTS cho người mang tới.

 

Hôm qua HTS đã cùng con trai rời đi, nhưng để bày tỏ lòng xin lỗi về hành vi bất lịch sự của con trai, anh đặc biệt nhờ trợ lý gửi hộp quà tới, nói rằng đây là chút tâm ý muốn đưa cho Cố Nguyên.

 

Cố Nguyên tò mò mở hộp ra, bên trong là những viên đá sặc sỡ nhiều màu sắc, cực kỳ xinh đẹp.

 

Cố Nguyên khó hiểu, hỏi con trai: "Đây là loại đá gì? Sao lại đẹp thế?”

 

Nhiếp Ngộ liếc mắt nhìn, nhớ tới thằng nhóc thối kia bèn mỉm cươig, cố ý nói: "Đá bình thường thôi ạ, giá trị chẳng đáng bao nhiêu."

 

Nói xong, anh liếc nhìn Quý Kỳ Sâm.

 

Quý Kỳ Sâm gật đầu: "Đây là một loại đá địa phương, cũng không đắt đỏ gì. Nhưng có thể sưu tầm một hộp đá không tì vết như này cũng hiếm thấy, mẹ cứ tùy tiện cất đi đi.”

 

Cố Nguyên vừa nghe không đáng giá thì cũng không coi trọng nữa. Nhưng nhìn mấy viên đá xinh đẹp như vậy, nghĩ sau này đặt trên bàn cũng vui mắt, bèn thuận tay ném vào vali.

 

Vừa lên máy bay, hai người phụ nữ Camille và Cố Nguyên bắt đầu nói chuyện to nhỏ, không biết nói gì mà khi thì cười ha ha, lúc lại thở dài thườn thượt. Bên này, Nhiếp Ngộ cúi đầu xem điện thoại, không biết cười ngây ngô cái gì.

 

Lúc anh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Quý Kỳ Sâm đang liếc mắt nhìn mình.

 

Bốn mắt nhìn nhau nhau, Nhiếp Ngộ nở nụ cười.

 

Anh cất điện thoại, mỉm cười nhìn Quý Kỳ Sâm: "Cậu có thấy——"

 

Quý Kỳ Sâm không lên tiếng, chờ anh nói tiếp.

 

Nhiếp Ngộ: "Cậu có thấy chiếc khuy măng sét mà mẹ tặng tôi trông đẹp hơn, đắt hơn không?"

 

Quý Kỳ Sâm: "Không, tôi không nghĩ vậy.”

 

Nhiếp Ngộ lướt ảnh chụp màn hình, tìm tấm ảnh chụp trang web chính thức của nhãn hiệu, chìa ra cho Quý Kỳ Sâm xem: “Nè, official website nhá, khuy măng sét của cậu đươck định giá là 68.888, con của tôi là 68.998.”

 

Quý Kỳ Sâm nhìn giá cả, chênh lệch hẳn 110 tệ!

 

Người trước mặt anh là cậu cả nhà họ Nhiếp, Nhiếp Ngộ, anh em cùng mẹ khác cha của anh, chắc cũng xem như cùng chung một nửa dòng máu. Bình thường cậu ta tiêu cả mấy triệu dola cũng không thèm chớt mắt lấy một cái, bây giờ lại vì 110 tệ mà đắc ý?

 

Quý Kỳ Sâm không khỏi nhìn kĩ lại Nhiếp Ngộ một lần nữa. Chẳng lẽ ôm nhầm ư?

 

Lần đầu tiên trong đời, Quý Kỳ Sâm nảy ra nghi ngờ giống với Nhiếp Nam Thanh.

 

Một lúc sau, anh nhìn khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc như một đứa trẻ của Nhiếp Ngộ, bình tĩnh nói: “Cậu vui là được.”

break

Báo lỗi chương