Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 84: Tám chuyện

Trước Sau

break

 

Trong khi Nhiếp Ngộ ngồi một bên tự mình cười ngốc, Cố Nguyên và Camille đang chụm đầu nói chuyện to nhỏ.

 

Camille không ngừng than phiền chuyện Quý Chấn Thiên.

 

"Anh ta ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm, rồi chúc tôi một ngày vui vẻ. Thật không hiểu nổi, lúc trước yêu nhau thì đối xử với người ta như muốn chết muốn sống, bây giờ chia tay rồi làm vậy chi không biết."

 

"Anh ta còn chuyển tiền cho tôi, chuyển 99.999 tệ!"

 

"Chỉ chuyển 99999 tệ? Cũng không nhiều, coi như là mời cô ăn cơm."

 

Đối với quan niệm tiền bạc của Cố Nguyên, 99999 tệ xác thực hơi ít, chỉ đủ ăn một bữa cơm.

 

Camille ngoài ý muốn nhìn Cố Nguyên: "Này, tôi thật sự không biết rốt cuộc trong đầu anh ta suy nghĩ gì nữa. Nếu như nói anh ta muốn dây dưa với tôi thì hình như cũng không phải."

 

Cố Nguyên nhíu mày, ngẫm lại chuyện của Camille một hồi, nhìn hai đứa con trai bên kia, hạ thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy đàn ông chính là như vậy đó, phụ nữ càng không chú ý tới anh ta, anh ta lại càng bị lôi cuốn, muốn chinh phục cho bằng được. Nếu cô vẫn ở bên ngày ngày dỗ dành như trước, anh ta sẽ coi cô như quần áo, thích mặc thì mặc, thích vứt thì vứt."

 

Camille đồng ý sâu sắc: "Chính xác! Chính là như vậy đó, vậy nên tốt nhất là mặc kệ anh ta đi."

 

Cố Nguyên nhịn không được cười ra tiếng, hai người phụ nữ hăng say thảo luận vấn đề của đàn ông, Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới cậu bé ngày hôm đó gặp được, đem chuyện mình bị tên nhóc kia lừa gạt thê thảm kể lại cho Camille.

 

"Cái gì, cô gặp được người đàn ông kia á?" Camille không dám tin nhìn Cố Nguyên.

 

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, nghe Kỳ Sâm nói anh ta là Hoắc Tấn Sâm nhà họ Hoắc, hình như có địa vị không nhỏ."

 

"Oh my god! Hoắc Tấn Sâm! Là Hoắc Tấn Sâm đó! Cô quả thực khiến người ta hâm mộ mà!" Ánh mắt Camille nhìn Cố Nguyên tràn đầy hâm mộ, hận và chua xót.

 

"Cô cũng biết người này à?"

 

"Nếu tôi mà biết người cô gặp phải là Hoắc Tấn Sâm, tôi có chết cũng phải từ đáy biển chui lên nhìn một cái."

 

Camille kích động nắm tay Cố Nguyên: "Tôi không nói tới chuyện gì khác, chỉ nói ra vợ cũ của anh ta là ai, cô sẽ hiểu ngay thôi."

 

"Vợ cũ? Vợ cũ thì liên quan gì?"

 

"Vấn đề là, cô không muốn biết vợ cũ của anh ta là ai sao?"

 

Camille dùng sức nắm chặt tay Cố Nguyên, hận không thể luyện sắt thành thép, tại sao người bạn này của cô ấy không có tâm hồn hóng chuyện vậy nè?

 

"Là ai thế?"

 

Cố Nguyên quả thực không có hứng thú gì lớn, bây giờ cô nhìn thấy cha con nhà này chỉ muốn trốn thật xa thôi, nhưng thấy Camille đang hào hứng như vậy, cô đành phải hùa theo hỏi.

 

"Vợ cũ của anh ta, là con gái của tổng thống nước F, con gái của tổng thống nước F đấy!"

 

"Con gái của tổng thống á, ghê vậy?"

 

"Đúng đúng đúng, đây chính là người đàn ông kết hôn với con gái của tổng thống đó, nghe nói lúc trước là con gái tổng thống chủ động theo đuổi anh ta, tổng thống lúc đó vui gần chết, dù sao anh ta cũng là người đứng đầu thế hệ này của nhà họ Hoắc, gả con gái cho anh ta chẳng khác nào cónhà họ Hoắc làm hậu thuẫn, tổng thống nước F không cần phải lo lắng cho cuộc bầu cử tiếp theo nữa."

 

"Lợi hại vậy sao?"

 

So với con trai của cô còn lợi hại hơn?

 

Trong lòng không hiểu sao thấy chua xót.

 

Con của cô mới là ưu tú nhất đó hiểu không!

 

"Có biết tại sao không?"

 

Camille thấy Cố Nguyên không chịu phối hợp, đành phải tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì nhà họ Hoắc có tiền, tùy tiện xách đại một người trong nhà họ Hoắc thôi cũng có thể đi ngang trong giới kinh tế. Trên bảng tài phú, riêng con cháu nhà họ Hoắc thôi cũng tới tận mười mấy người. Mà chuyện này cũng bình thường thôi, tôi nghe nói tài sản chân chính của nhà họ Hoắc cho tới bây giờ còn chưa niêm yết trên thị trường nên khó đánh giá lắm!"

 

"Ồ... Nghe có vẻ rất giàu có nhỉ."

 

Cố Nguyên không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, chẳng trách đứa nhỏ kia lại kiêu căng như vậy, bị dưỡng hư đây mà, trẻ con gia đình có tiền có khác!!

 

Nhưng đảm bảo không giàu nổi ba đời đâu!

 

Cố Nguyên càng nghĩ càng thấy con trai nhà mình là tốt nhất, Kỳ Sâm săn sóc ôn nhu, Nhiếp Ngộ hiếu thuận đáng yêu.

 

Camille: "Cực kì giàu đó, cô biết có bao nhiêu phụ nữ muốn kết hôn vơi anh ta không? Biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gặp gỡ anh ta dù chỉ một lần không?”

 

Cố Nguyên: "Làm gì đến mức đó, lúc anh ta nhìn tôi chẳng khác nào đang nhìn một cây tảo biển luôn."

 

Camille nhíu mày, nghiêm túc đánh giá Cố Nguyên, sau đó đột nhiên nắm lấy cánh tay cô: "Cố Nguyên, suy nghĩ của cô khác người thật đấy, tôi đột nhiên có một suy đoán, có thể nói ra không?"

 

Da đầu Cố Nguyên có chút tê dại: "Cô nói đi."

 

Camille hít một hơi thật sâu rồi nói ra nghi ngờ của mình: "... Có khi nào anh ta cũng là con trai của cô không?"

 

Cố Nguyên phụt cười, xém nữa là bị sặc chết.

 

Camille hình như cũng cảm thấy ý tưởng của mình hơi kỳ lạ: "Cô không nghĩ vậy à, nhìn xem hai vị quý tộc độc thân kia chẳng phải cũng là con trai cô đấy sao, không chừng người kế tiếp cũng vậy?"

 

Cố Nguyên nhớ tới ánh mắt Hoắc Tấn Sâm nhìn mình, nhịn không được cười cười: "Con trai tôi ? Cô nghĩ giỏi ghê ha? Nói xem anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Camille suy nghĩ một chút: "Hình như hơn ba mươi tuổi, anh ta kết hôn sớm, nghe nói hơn hai mươi đã kết hôn rồi, kết hôn được 3 năm thì ly hôn."

 

Cố Nguyên: "Vậy đó, anh ta đã hơn ba mươi tuổi, lúc anh ta sinh ra tôi mới mười tuổi thôi, vẫn là một học sinh trung học bình thường không bệnh không tai ương, sao có thể là mẹ người ta được?”

break

Báo lỗi chương