Nghe vậy, Cố Nguyên vội vàng dặn dò y tá chăm sóc cho Quý Kỳ Sâm, sau đó chạy sang phòng bên cạnh. Nhiếp Ngộ đã tỉnh lại, đang mở to đôi mắt yếu ớt, đáng thương nhìn cô.
Dáng vẻ này thật khiến người ta đau lòng!
Cô vội vàng tiến lên phía trước: "Nhiếp Ngộ, con thấy thế nào? Muốn uống nước sao?”
Nhiếp Ngộ chớp chớp mắt, mím môi: "Con, con... mẹ, đúng vậy, con muốn uống nước.”
Cố Nguyên vội vàng rót nước ấm, tự uống thử thấy không có vấn đề mới đưa cho Nhiếp Ngộ uống.
Nhiếp Ngộ giơ tay muốn nhận, cánh tay yếu ớt suy yếu run rẩy như không có lực, ngay cra cầm cũng không cầm nổi.
Cố Nguyên không ngờ cậu trai khỏe mạnh hoạt bát khi đổ bệnh lại yếu ớt đến vậy. Cô vừa đau lòng vừa khó chịu, vội chạy tới đỡ con trai, cho anh uống nước.
Nhiếp Ngộ uống một ngụm, sau đó nghiêng đầu, dáng vẻ giống như ngay cả uống nước cũng không uống nổi: "Mẹ, con..."
Cố Nguyên nhìn con trai như vậy, lo lắng trong lòng càng nặng nề hơn. Thậm chí cô còn nghĩ có nên gọi điện lại cho Nhiếp Nam Thanh hay không, chẳng lẽ bệnh nhân hạ đường huyết bình thường đều thế này hết à?”
Nhưng trước mắt vẫn là uống nước quan trọng hơn. Cô xoay người, lấy ra một cái ống hút, hơi bẻ cong một chút rồi đặt vào cốc, đưa lại gần miệng Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ bị nhét ống hút vào miệng: "..."
Hai má anh hơi phồng lên, cuối cùng hút từng ngụm uống hết.
Anh muốn mẹ cầm muỗng đút nước cho anh uống cơ! Ai thèm ngậm ống hút cơ chứ!
Nhưng anh là bệnh nhân, một bệnh nhân suy yếu không thể nói chuyện, chỉ có thể ngậm ống hút uống hết ly nước.
Sau khi uống nước xong, Nhiếp Ngộ cảm thấy mình có thể tiếp tục phát huy, bèn nói: “Mẹ, con...”
Không ngờ con chưa kịp nói hết đã nghe thấy tiếng ho khan dữ dội truyền tới từ phòng bên cạnh.
Cố Nguyên vừa nghe thấy tiếng ho, vội vàng buông Nhiếp Ngộ xuống, chạy qua phòng bên cạnh.
Ở phòng bên cạnh, Quý Kỳ Sâm đang ho khan, hai bên thái dương căng chặt.
Cố Nguyên vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng vỗ lưng rồi lại rót nước cho anh.
Cuối cùng Quý Kỳ Sâm cũng bình tĩnh lại, yếu ớt nhìn Cố Nguyên: "Mẹ, con không sao..."
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, mẹ qua coi Nhiếp Ngộ tiếp——"
Vừa nói tới đây, đột nhiên Quý Kỳ Sâm lại ho kịch liệt hơn, ho đến giống như không thở nổi.
......
Vất vả lắm mới lo xong bên Quý Kỳ Sâm, nhìn con trai suy yếu nằm xuống, an tĩnh nhẵm mắt lại, Cố Nguyên lau mồ hôi trên trán, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe cách vách cũng truyền đến tiếng ho khan, hơn nữa càng ho càng dữ dội, tê tâm phế liệt.
Cố Nguyên hoang mang.
Hạ đường huyết cũng ko nữa à? Nhiếp Ngộ thật sự chỉ bị hạ đường huyết thôi sao?
......
Đêm nay thật sự là một đêm không yên ổn. Hộ sĩ được gọi tới, bác sĩ cũng được gọi tới, nhưng ai cũng nói không có biện pháp, cứ chăm sóc tốt là được. Cuối cùng Cố Nguyên đành phải dốc lòng mà chăm sóc từng người.
Thế là cả đêm, lúc thì đứa này ho khan, lúc thì đứa kia khó thở, cuối cùng thậm chí còn phát triển hẳn đến đoạn con trai nắm lấy tay cô suy yếu nói “Mẹ, con không sao, mẹ đi chăm sóc Kỳ Sâm đi”, một đứa khác thì thở hổn hển “Mẹ, Nhiếp Ngộ có sao không, mẹ qua xem cậu ta đi”!!
Quả là một đôi anh em hiểu chuyện!
Trái tim Cố Nguyên như muốn tan nát, hận không thể mỗi tay ôm một đứa không buông.
Sau một đêm bận rộn, cả hai đứa con trai đều ngủ thiếp đi, cô cũng mệt đến đầu choáng mắt hoa, bò vào phòng mình đi ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu rọi qua cửa sổ vào phòng.
Cố Nguyên đứng dậy, định qua thăm hai đứa con trai nhà mình. Không ngờ vừa đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng kêu rên, còn có tiếng gần nhẹ, nghe có vẻ hình như đang đánh nhau?
Cô giật mình, vội vàng chạy tới.
Lúc đẩy cửa ra, Cố Nguyên thấy trong phòng là một đống hỗn độn, chăn gối bị ném lộn xộn dưới mặt đất, một đứa con trai của cô đang ngồi ở mép giường, đứa còn lại thì đứng bên giường, cả hai đều trưng ra vẻ mặt như không hề có chuyện gì xảy ra.
Cố Nguyên khó hiểu: "Hai đứa sao vậy? Kỳ Sâm, sao con ở phòng Nhiếp Ngộ?”
Quý Kỳ Sâm căng mặt: “Không có gì ạ.”
Nhiếp Ngộ vội vàng lắc đầu: "Đúng vậy, không có gì, không có gì."
Cố Nguyên nghi ngờ nhìn con trai, chợt phát hiện trên má Nhiếp Ngộ có một vết bầm khá khả nghi, giống như vừa bị người ta đánh.
Cố Nguyên: "Thật sự không có gì?”
Nhiếp Ngộ sờ mặt mình, lắc đầu, kiên quyết nói: "Đúng vậy!”
Nhưng Cố Nguyên có thể tin chắc?
Cô nhíu mày, nghi ngờ nói: "Nhiếp Ngộ, con đánh nhau đúng không? Với Kỳ Sâm?”
Không ngờ vừa nghe cô hỏi vậy, cả Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm đều đồng thời lắc đầu, đồng thanh nói: “Không, bọn con không đánh nhau.”
Cố Nguyên: "Vậy tại sao con lại ở phòng Nhiếp Ngộ?"