Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 79: Chúc con sinh nhật vui vẻ

Trước Sau

break

 

Hoắc Tấn Sâm im lặng một lát, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt con trai.

 

Thấy thấy con trai nhỏ nhà mình đang cau mày, vẻ mặt không vui.

 

Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, anh nhẹ nhàng nói: "Con thích dì đó đúng không?"

 

Hoắc Lan Đình nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một lúc: "Con cũng không biết. Lúc con lừa dì ấy, dì ấy ôm con, dỗ dành con, người dì ấy rất mềm mại, còn có mùi hương dễ chịu. Nhưng sau đó dì ấy lại tức giận, không thèm để ý tới con. Con còn muốn dì ấy ôm con nữa co..."

 

Hoắc Tấn Sâm nhìn chằm chằm con trai, nhìn thấy vẻ tủi thân trong mắt cậu bé.

 

Anh hỏi: "Cô ấy không để ý tới con, không phải là vì con lừa cô ấy sao?"

 

Hoắc Lan Đình nghĩ lại cũng thấy đúng, trong lòng bỗng trở nên thất vọng: "Tại sao dì ấy không thể ôm con, dỗ dành tôi như lúc đầu?"

 

Hoắc Tấn Sâm: "Lan Đình, con là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng sự đáng yêu chỉ có thể mang lại sự yêu thích hời hợt. Trong mối quan hệ với mọi người, con đối xử với người khác thế nào, người khác sẽ đối xử với con như vậy. Con nói dối cô ấy khiến cô ấy buồn, tất nhiên cô ấy sẽ không thích con nữa, cho dù con có đáng yêu hơn nữa thì cô ấy cũng không thích.”

 

Hoắc Lan Đình cau mày, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bật thốt lên: "Nhưng không phải con đã xin lỗi rồi sao?"

 

Hoắc Tấn Sâm nhìn con trai thật sâu: "Không phải con xin lỗi thì người khác nhất định phải tha thứ cho con. Lời xin lỗi chỉ là lời nói suông, cũng giống như vẻ ngoài đáng yêu của con vậy, không thể chạm tới trai tim của người khác được.”

 

Những lời này đối với Hoắc Lan Đình bé nhỏ mà nói thì có hơi khó hiểu, cậu bé suy nghĩ một hồi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ba: "Ba, vậy là dì ấy không tha thứ cho con, dì ấy không thích con nữa, sau này cũng sẽ không ôm con, dỗ dành con ư?"

 

Hoắc Tấn Sâm: "Có lẽ vậy."

 

Hoắc Lan Đình im lặng một lúc, sau đó cụp mắt bĩu môi: "Thật ra con cũng chẳng thèm để ý, chỉ là một người xa lạ thôi, có gì to tát đâu. Hơn nữa con thấy dì ấy rất ngốc, rất ngốc, cực kì ngốc!”

 

Hoắc Tấn Sâm nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vậy ư? Vậy con đừng nên quan tâm đến người rất ngốc, rất ngốc, cực kỳ ngốc đó nữa.”

 

Hoắc Lan Đình đột nhiên không nói nên lời, loại giọng điệu này, bình thường cậu bé làm sai chuyện gì đó, ba mới tức giận nói như vậy.

 

Cậu bé dè dặt nhìn ba mình.

 

Nhưng ba không nói gì thêm, chỉ ném xuống một câu: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về Trung Quốc, con thu dọn đồ đạc đi.”

 

Nói xong, anh đứng dậy đi vào trong phòng.

 

Hoắc Lan Đình nhỏ bé đứng một mình ở giữa lối đi, đứng một lúc lâu.

 

Năm bốn tuổi, cậu nhóc lần đầu trải qua cảm xúc khổ não nói không lên lời!

 

......

 

Vệ sĩ riêng của Quý Kỳ Sâm đều rút lui, chỉ còn lại ba mẹ con trên bãi biển.

 

Gió biển thổi qua, cả ba người đều không muốn nói chuyện.

 

Đối với Cố Nguyên mà nói, đây vốn là chuyến du lịch gia đình đầy ý nghĩa, có thể thúc đẩy tình cảm. Cô còn muốn tìm lúc thích hợp tặng quà cho hai đứa con trai nhà mình, đồng thời nhân cơ hội dùng tình cảm để giải thích cho con trai biết tình cảm anh em tốt đẹp đến nhường nào, khuyên cả hai yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ giúp đỡ nhau cả đời.

 

Nhưng mà, kế hoạch hoàn hảo như vậy lại bị một thằng nhóc quấy nhiễu.

 

Nghĩ đến việc cô ngu ngốc bảo vệ cho thằng nhóc thối kia, cuối cùng lại bị lừa đến xoay vòng vòng, cô chỉ hận không thể biến thành một con đà điểu vùi đầu vào bãi cát.

 

Cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cũng nên bọn họ bị đắm thuyền, hoặc là một con dã thú đột nhiên lẻn ra khỏi rừng nhiệt đới, cô và hai đứa con trai đồng tâm hiệp lực, anh dũng giết chết con dã thú, sau đó cô sẽ lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn ra, quả là một màn cảm động biết bao!

 

Ai như bây giờ, bầu không khí vừa gượng ép vừa khó chịu.

 

Cô thở dài, bỗng cảm thấy chán nản.

 

Quý Kỳ Sâm nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, không đành lòng nói: "Mẹ, thật ra không sao đâu. Chuyện mẹ là mẹ của bọn con, sớm muộn gì bên ngoài cũng sẽ biết."

 

Chỉ là công khai hoàn toàn với bên ngoài chuyện anh có một người mẹ trẻ tuổi, hơn nữa còn là anh em ruột với Nhiếp Ngộ cần phải PR trước một chút, để tránh dẫn đến tin tức tiêu cực. Hôm nay bất ngờ bị Hoắc Tấn Sâm phát hiện, anh cũng có chút trở tay không kịp.

 

Không ngờ Cố Nguyên ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì cơ?”

 

Nhiếp Ngộ hiếm khi có cùng suy nghĩ với Quý Kỳ Sâm: "Mẹ, không phải mẹ đang lo lắng bị người phát hiện chuyện mẹ là mẹ của bọn con sao?”

 

Cố Nguyên xua tay: "Tại sao mẹ phải lo lắng chuyện này?"

 

Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm nhìn nhau, đột nhiên có chút bất lực.

 

Được rồi, bà ấy không quan tâm chuyện này, vậy bọn họ cũng chẳng cần quan tâm. Nhưng rốt cuộc mẹ đang lo lắng chuyện gì?

 

Cố Nguyên thở dài: "Mẹ đang nghĩ chuyến đi biển này này của mẹ đều bị hủy hoại rồi, chẳng tốt gì cả.”

 

Quý Kỳ Sâm cau mày: "Vậy mẹ thấy thế nào mới tốt?"

 

Nhiếp Ngộ: "Đúng vậy, mẹ nói đi, bọn con có thể giúp mẹ giải quyết."

 

Cố Nguyên nghe vậy, bèn nhìn hai đứa con trai với vẻ mặt kỳ lạ.

 

Gặp ảo giác ư, tại sao đột nhiên cô cảm thấy hai đứa con trai nhà mình có một sự đoàn kết chưa từng có?

 

Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Nguyên nói: "Thật ra chuyện này cũng không khó, chỉ cần các con đứng yên đây đừng nhúc nhích, cứ nghe mẹ nói là được.”

 

Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ đồng thanh nói: "Được."

 

Cố Nguyên chậm rãi nói: "Hôm nay là sinh nhật của hai con, ban đầu mẹ muốn chúng ta cùng ra ngoài chơi, sau đó nhân lúc vui vẻ mà chúc mừng sinh nhật. Nhưng bây giờ sắp muộn rồi, mẹ đành chúc mừng hai đứa ở đây luôn vậy.”

 

Nghe vậy, khuôn mặt Quý Kỳ Sâm hiện lên vẻ ấm áp.

 

Thật ra trong lòng anh vừa bất lực vừa buồn cười. Những suy nghĩ này của mẹ trong mắt anh có vẻ hơi ngây thơ.

 

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà cảm động.

 

Ba của anh, Quý Chấn Thiên chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho anh, hơn nữa anh cũng không thích tổ chức sinh nhật, mỗi lần tới sinh nhật, đầu bếp trong nhà chỉ đơn giản làm một bát mì trường thọ là xong.

 

Anh cười khẽ: "Cảm ơn mẹ."

 

Nhiếp Ngộ cũng hơi kinh ngạc, đương nhiên anh biết Cố Nguyên sẽ tổ chức sinh nhật cho Quý Kỳ Sâm, nhưng anh không ngờ mẹ lại nói "các con", có nghĩa là mẹ cũng tổ chức sinh nhật cho anh ư?

 

Nhưng anh khôngc chủ động nói chuyện, chỉ khẽ cụp mắt xuống.

 

Cố Nguyên thấy bọn họ như vậy, đột nhiên nở nụ cười.

 

Cô cảm thấy hai đứa con trai này đâu phải lúc nào cũng bất hòa, ít nhất là bây giờ rất hài hòa đấy chứ!

 

Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi: "Kỳ Sâm, đây là quà sinh nhật của con."

 

Quý Kỳ Sâm nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong là một chiếc khuy áo hình vuông khảm mã nào màu đen của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, trong vừa sang trọng lại khiêm tốn.

 

Quý Kỳ Sâm cầm món quà, mỉm cười: "Cảm ơn mẹ."

 

Nhiếp Ngộ bên cạnh cũng nhìn thấy món quà bên trong, anh lập tức hiểu ra.

 

Hôm đó anh gặp mẹ ở trung tâm mua sắm, chắc là đi mua chiếc khuy áo này, chiếc hộp này anh cũng đã thấy qua rồi.

 

Quả nhiên là chuẩn bị quà sinh nhật cho Quý Kỳ Sâm.

 

Nhưng lúc đó anh còn chưa nhận mẹ, bà ấy cũng rất ghét anh, hiển nhiên bà ấy cũng sẽ không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.

 

Không có phần của anh.

 

Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, cố dời mắt khỏi chiếc khuy măng sét kia: "Rất đẹp, không tệ.”

 

Nói xong, anh hơi khó chịu nói: "Đúng rồi, con nhớ ra mình còn chút việc, con về trước đây.”

 

Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.

 

Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn con trai Nhiếp Ngộ, thấy bước chân anh vội vàng, từng bước giẫm lên cát, để lại vài dấu chân sâu trên bãi cát vàng óng.

 

Cô gọi lại: "Sao con lại bỏ đi vậy"

 

Lưng Nhiếp Ngộ căng chặt, anh thấp giọng gầm lên: "Con có việc."

 

Cố Nguyên: "Đúng là bất hiếu mà. Cho dù con có việc, nhưng mẹ muốn tặng quà sinh nhật cho con, chẳng lẽ con không nên nhận xong rồi hẵng đi à?”

 

Bước chân của Nhiếp Ngộ đột nhiên cứng đờ.

 

Cố Nguyên cười không nói gì, Quý Kỳ Sâm nhướng mày không lên tiếng.

 

Một lát sau, Nhiếp Ngộ chậm rãi quay đầu lại.

 

Trong gió biển, ánh chiều tà chiếu xuống bãi cát vàng óng, mái tóc dài của mẹ anh khẽ tung bay, trên môi nở nụ cười đắc ý và tinh nghịch.

 

Trong tay cô đang cầm một hộp quà khác, cùng kiểu dáng với chiếc hộp ban nãy, nhưng khác màu sắc.

 

"Nhiếp Ngộ, đây là quà sinh nhật của con, chúc con sinh nhật vui vẻ."

 

Mẹ anh nói như vậy.

break

Báo lỗi chương