Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 78: Có phải con rất phiền không?

Trước Sau

break

 

Người đàn ông vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên vi diệu.

 

Hơn mười vệ sĩ mặc áo đen cúi đầu, cung kính hô to: "Ông chủ."

 

Hoắc Lan Đình cũng không còn dám kiêu ngạo và đắc ý như trước, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh người đàn ông.

 

Cố Nguyên nhìn qua, lúc này anh không mặc áo choàng tắm, mà là một bộ âu phục sang trọng, nhưng trên tay vẫn đeo găng tay trắng sạch sẽ.

 

Tiểu Hoắc Lan Đình chạy tới, ngoan ngoãn nắm tay anh, mềm nhũn nói: "Ba, ba tới rồi!”

 

Người đàn ông cúi đầu nhìn con trai: "Lan Đình, con đã biết sai chưa?”

 

Tiểu Hoắc Lan Đình bĩu môi: "Ai bảo ba không chơi với con——"

 

Lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại: "Hử?”

 

Hoắc Lan Đình lập tức sợ hãi, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Con sai rồi, con sẽ không nghịch ngợm nữa!”

 

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ.

 

Khi nhìn thấy ba của Hoắc Lan Đình, Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ hơi khựng lại, sau đó liếc nhìn nhau.

 

Vùng biển này phân tán nhiều đảo lớn nhỏ khác nhau, mỗi hòn đảo đều có giá trị không nhỏ, vậy nên mấy người hàng xóm bên cạnh đều là người có lai lịch cả. Không Nếu nói có thể đảo bên cạnh nahf bọn họ chính là của Nữ hoàng Elizabeth của nước Y, hay của là cựu thủ tướng của nước X thì cũng chẳng khoa trương chút nào.

 

Tương tự như vậy, những người có thể xuất hiện trên bãi biển gần đảo của Quý Kỳ Sâm, chắc chắc không phải người bình thường.

 

Trùng hợp làm sao, cả người đều quen ba của thằng nhóc này. Mà cũng không hẳn là quen, chỉ từng gặp qua trong một vài buổi xã giao cấp cao.

 

Người đàn ông này là người nhà họ Hoắc.

 

Nghe nói nhà họ Hoắc cũng là người Trung, là một gia tộc lớn cách đây hàng trăm năm ở Hoa quốc, có hẳn bảy trạng nguyên, mười ba thám hoa và hơn trăm người đỗ bảng tiến sĩ vào thời ấy. Nhưng hơn hai trăm năm trước, đột nhiên nhà họ Hoắc vượt đại dương xa xôi, đến nước X bén rễ làm ăn.

 

Hơn hai trăm năm qua, nhà họ Hoắc vẫn luôn phát triển ổn định mà khiêm tốn, thực lực kinh tế của nhà họ có lẽ đã vượt qua tưởng tượng của nhiều người. Nghe nói các hạng mục đổi mới công nghệ quan trọng nhằm thúc đẩy sự phát triển vượt bậc của kinh tế và công nghệ trong những năm gần đây có sự tham gia của nhà họ Hoắc. Theo bảng xếp hạng tài phú năm ngoái, con cháu nhà họ Hoắc có tận mười bảy người góp mặt trong danh sách. Nhưng cũng có người nói đây mới chỉ là bề nổi, khối tài sản chưa niêm yết của nhà họ Hoắc mới thật sự là con số không thể đo lường.

 

Hiện nay, nhà họ Hoắc rất bí ẩn và khiêm tốn, con cháy cũng ngày càng ít lộ diện tham gia vào hoạt động kinh doanh của gia đình, mà chuyển sang thao túng phía sau màn, chỉ xuất hiện vào những dịp đặc biệt, chẳng hạn như tiệc sinh nhật của hoàng hậu nước Y hoặc một vài sự kiện quan trọng khác.

 

Người đàn ông trước mặt chính là người thần bí nhất, cũng là người lóa mắt nhất của nhà họ Hoắc.

 

Hoắc Tấn Sâm, năm nay khoảng ba mươi tuổi, là gia chủ đời này của nhà họ Hoắc.

 

So với những con cháu nhà họ Hoắc khác, người này khiêm tốn hơn hẳn, gần như là trong trạng thái ẩn dật. Năm ngoái Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm tới Dubai sự hôn lễ của hoàng thất Y mới có dịp gặp người này một lần.

 

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh xuất hiện ở nơi này, hai người cũng hơi ngạc nhiên.

 

Bất ngờ hơn là lại có thể gặp con trai của Hoắc Tấn Sâm ở đây, nghe nói Hoắc Tấn Sâm rất xem trọng cậu con trai này, chưa từng để cậu bé xuất hiện trước truyền thông.

 

"Cậu Quý, cậu Nhiếp, thật ngại quá." Người đầu tiên lên tiếng là Hoắc Tấn Sâm: "Đây là con trai tôi Hoắc Lan Đình, năm nay bốn tuổi. Hôm nay tôi dẫn thằng bé đến phụ cận chơi, không ngờ nó lại bướng bỉnh trốn khỏi tàu, tùy tiện xông vào nơi này, xâm phạm lãnh địa, tôi rất xin lỗi.”

 

Chẳng ai ra tay đánh người mặt cười cả, mọi người đều quen biết lẫn nhau, hơn nữa cũng không phải chuyện gì to tát. Thế là Quý Kỳ Sâm thản nhiên liếc Hoắc Lan Đình một cái, sau đó tiến lên lịch sự duỗi tay: "Anh Hoắc, trùng hợp quá."

 

Tuy Nhiếp Ngộ hay chơi bời, nhưng dù sao anh cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Nhiếp, nhân dịp này, vậy nên hiển nhiên anh cũng biết nên làm gì, nói gì trong trường hợp này. Anh cũng lịch sự tiến lên chào hỏi.

 

Hoắc Tấn Sâm cúi đầu, khẽ nói: "Lan Đình, xin lỗi chú Quý, chú Nhiếp và cô đi.”

 

Vừa nói, anh vừa nhìn Cố Nguyên phía đối diện.

 

Cố Nguyên ngay cả liếc cũng không muốn liếc lấy một cái, cho dù đẹp trai đến đâu nhưng không biết dạy con , để nó ra ngoài gây chuyện là thấy sai rồi!

 

Bây giờ cô chỉ muốn đá đứa nhóc kia xuống biển cho cá ăn.

 

Sao lúc nãy cô lại mềm lòng cơ chứ!

 

Hối hận quá!

 

Tự chuyện ở dưới biển lúc sáng, đáng ra cô phải biết thằng nhóc này là Hỗn Thế Ma Vương rồi chứ! Mà cho dù lúc ấy không nhìn ra, vậy thì lúc sau lên thuyền cô cũng nên sáng mắt rồi!

 

Vậy nên, rốt cuộc cô lấy đâu ra can đảm mà lại mềm lòng bảo vệ một thằng nhóc như vậy chứ hả?

 

Bây giờ Cố Nguyên ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn con gấu nhỏ kia.

 

Hoắc Lan Đình nghe vậy, chớp chớp đôi mắt to linh hoạt, khẽ nói: "Xin lỗi cũng được, nhưng con có thể không gọi là chú Quý với chú Nhiếp được không?”

 

Hoắc Tấn Sâm cúi đầu nhìn con trai, không vui nói: "Lan Đình, lễ phép của con đâu?"

 

Hoắc Lan Đình mỉm cười: "Nhưng hai người họ còn trẻ như vậy, nên gọi là anh trai mới đúng! Anh Quý, anh Nhiếp!”

 

Hoắc Tấn Sâm nghe vậy, sờ sờ tóc con trai, có chút bất lực nói với Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ: "Gọi anh cũng thích hợp, tôi và ba các cậu quen biết nhau từ mười mấy năm trước, cũng coi như bạn cũ.”

 

Nhiếp Ngộ cảm thấy không sao cả, gọi gì mà chẳng được, gọi anh anh còn cảm thấy mình trẻ nữa đó.

 

Quý Kỳ Sâm thì càng không có gì để nói.

 

Hoắc Lan Đình nở một nụ cười ngoan ngoãn và đáng yêu, sau đó nói: "Anh Nhiếp, anh Quý, em xin lỗi, vừa rồi em sai rồi, em không nên tùy tiện xông vào nơi nơi này, không nên nghịch ngợm như vậy.”

 

Nói xong, cậu bé lại nhìn Cố Nguyên: "Dì ạ, con xin lỗi, con không nên lừa dì.”

 

Dì?

 

Hoắc Tấn Sâm bỗng cau mày, trầm mặt nói: "Hoắc Lan Đình."

 

Chỉ cần ba chữ, ý quở trách rất rõ ràng.

 

Hoắc Lan Đình ngây thơ nói: "Nhưng vừa rồi con nghe thấy hai anh kia gọi dì ấy là mẹ. Nếu con đã gọi anh trai rồi, vậy cũng nên gọi dì ấy là dì chứ! Chẳng phải nên gọi theo bối phận sao?”

 

Mẹ?

 

Ánh mắt Hoắc Tấn Sâm nhìn về phía Cố Nguyên mang theo vẻ tìm tòi nhiên cứu.

 

Cô gái này rất trẻ, đôi mắt đặc biệt trong veo, sáng nay ở trên thuyền đã từng dùng ánh mắt này nhìn anh.

 

Cô gái này nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hai ngươi tuổi, sao có thể là mẹ của Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ được?

 

Hoắc Tấn Sâm thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Lan Đình, biết sai chưa?"

 

Hoắc Lan Đình tủi thân nói: "Con không sai mà, vừa nãy rõ ràng con nghe thấy hai anh ấy gọi dì này là mẹ. Con không nghe nhầm đâu, dì ấy còn đang dạy dỗ hai anh ấy giống y như lúc ba dạy dỗ con vậy.”

 

Vừa nghe vậy, Quý Kỳ Sâm căng mặt không nói lời nào, còn Nhiếp Ngộ thì mất tự nhirn, ho nhẹ một tiếng.

 

Dù sao đây cũng là chuyện riêng trong nhà, hơn nữa cũng không phải chuyện đáng tự hào gì, chẳng lẽ còn muốn chiêu cáo thiên hạ hay sao?

 

Hoắc Tấn Sâm vốn hơi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia, chẳng lẽ gọi mẹ thật?

 

Anh nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

 

Anh không quan tâm đến chuyện cá nhân của người khác, ai có sở thích, đam mê gì đều không thuộc phạm trù quan tâm của anh.

 

Anh lại xin lỗi hai người Quý, Nhiếp một lần nữa, sau đó nhìn Cố Nguyên: "Xin lỗi cô Cố, xin lỗi vì sự vô lễ của thằng bé, là tôi dạy con không tốt."

 

Trong lòng Cố Nguyên không vui lắm, nhưng đánh người không đánh người mặt cười, thế nên cô chỉ có thể thản nhiên nói một câu không sao.

 

Hoắc Tấn Sâm nhìn Cố Nguyên, lại một lần nữa yêu cầu Hoắc Lan Đình xin lỗi từng người.

 

Lần này Hoắc Lan Đình rất nghe lời, ngoan ngoãn nói xin lỗi.

 

Lúc này Hoắc Tấn Sâm mới dắt Hoắc Lan Đình rời đi. Khi chuẩn bị bước lên thuyền, nhân lúc ba mình không để ý, Hoắc Lan Đình quay đầu lại lặng lẽ nhìn Cố Nguyên, nở nụ cười với cô, sau đó còn vẫy tay.

 

Vẻ mặt rất nhu thuận, vui vẻ

 

Nhưng Cố Nguyên không muốn để ý đến thằng nhóc đầu gấu này nữa.

 

Cô khinh thường quay qua chỗ khác.

 

Không có chuyện cô lại bị lừa nữa đâu!

 

Hoắc Lan Đình thấy Cố Nguyên không thèm để ý tới mình, nụ cười chậm rãi biến thành mất mát.

 

Lúc lên tàu, cậu bé ngẩng đầu hỏi ba: "Ba, có phải con rất phiền không?"

 

Hoắc Tấn Sâm: "Con không phiền, con là cậu bé đáng yêu."

 

Hoắc Lan Đình nghe vậy, bèn nghiêng đầu nghi ngờ nói: "Nhưng vừa rồi con cười với dì ấy, dì ấy nhìn sang chỗ khác, không thèm để ý tới con.”

 

break

Báo lỗi chương