Nói xong, cô cúi đầu, dùng ôn nhu đời này chưa từng có mà nhẹ nhàng giúp cậu bé xoa nước mắt, sau đó ôm cậu bé và nói: "Đừng sợ, anh ấy là người tốt. Em nói cho chị biết của em và tên ba em được không?”
Quý Kỳ Sâm khẽ mím môi, không nói gì, chỉ đánh giá cậu bé được mẹ mình bế kia.
Vẻ mặt Nhiếp Ngộ hơi phức tạp, tại sao mẹ anh lại che chở một thằng nhóc tự nhiên xuất hiện như vậy?
Chỉ là một thằng nhóc thôi, hơn nữa anh cũng đâu hung dữ, anh hỏi rất dịu dàng và hòa ái mà? Đời này anh chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với anh như vậy luôn đó!
Cậu bé nhìn Cố Nguyên, nhìn Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm, thận trọng nói: "Em là Hoắc Lan Đình, ba em là Hoắc Đại Đình, em không biết nhà em ở đâu cả, dù sao cũng là một hòn đảo, hình như cách nơi này không xa.
Hoắc Đại Đình?
Nghe là biết không phải tên thật rồi!
Quý Kỳ Sâm cau mày, liếc mắt nhìn Nhiếp Ngộ.
--- Ngăn lại, nhanh chóng ngăn nó lại, thằng nhóc này không rõ lai lịch.
Nhiếp Ngộ khịt mũi, khinh thường nhìn lại.
--- Haha, bây giờ muốn cầu xin tôi? Dựa vào đâu chứ! Đảo của cậu, cậu tự xử lý.
Hai người trao đổi ánh mắt thất bại, mỗi người cười khẩy một tiếng rồi quay sang một bên.
Quý Từ Sâm không còn cách nào khác, đành phải nói: "Mẹ, đứa nhỏ này rất đáng nghi, con nghĩ nên để quản gia giúp thằng bé kiểm tra thân thể trước rồi tính tiếp, dù sao xung quanh nơi này đều là biển, lỡ như——"
Anh còn chưa nói xong, Hoắc Lan Đình đã sợ hãi hét lên: "Chị, đừng, đừng kiểm tra thân thể của e được không?" Người xấu mới kiểm tra thân thể, em sợ lắm!”
Nói xong, cậu bé còn không nhịn được mà rùng mình, cái cổ nhỏ cũng hận không thể rụt vào trong âu phục.
Người xấu kiểm tra cơ thể?
Cố Nguyên nhìn dáng vẻ đáng thương của Hoắc Lan Đình, trong đầu hiện lên vài suy đoán, trong lòng lập tức tràn ngập phẫn nộ.
Mấy ngày nay, cô đọc được rất nhiều tin tức trên mạng, một đứa trẻ nhỏ như vậy bị kẻ xấu bắt đi kiểm tra thân thể, cô dùng đầu ngón chân cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô càng nghĩ càng tức, vội vàng ôm lấy cậu nhóc an ủi, sau đó nói với Kỳ Sâm: "Con xem thằng bé bị người xấu dọa tới mức này rồi, chắc chắn sẽ để lại bóng tâm lý nghiêm trọng. Chúng ta đừng làm thằng bé sợ nữa, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương!”
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ, nhưng thằng bé xuất hiện ở đây rất kì lạ."
Cố Nguyên: "Nhưng thằng bé nhỏ như vậy, cho dù có vấn đề thật thì chúng ta---"
Còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Ngay sau đó, mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen chạy tới.
Đây là hòn đảo tư nhân của Quý Kỳ Sâm, thân phận và địa vị của nhà họ Quý đều đặt ở đó, đương nhiên không thể hoàn toàn không có phòng bị gì. Ngay khi những người áo đen này xuất hiện, hệ thống phòng thủ lập tức phát ra tiếng chuông cảnh báo, vệ sĩ của nhà họ Quý nhanh chóng xuất hiện, giơ cao vũ khí, nhắm thẳng vào đám người kia.
Trong chốc lát, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Khuôn mặt Quý Kỳ Sâm lạnh lùng: "Các người là ai? Tại sao lại tự tiện xâm phậm và lãnh địa tư nhân của tôi?”
Trong số những người áo đen, có một người khoảng ba mươi tuổi, nhìn có vẻ khá khôn khéo. Người nọ giơ tay lên đầu để bày tỏ thiện ý của mình, sau đó bước về phía trước: "Xin chào, chúng tôi không có ác ý khi tự tiện xông vào lãnh địa riêng của ngài, chúng tôi chỉ đến tìm cậu chủ mà thôi.”
Nói rồi, người đàn ông chỉ vào Hoắc Lan Đình.
Thân thể Hoắc Lan Đình co lại, dáng vẻ rất sợ hãi, liều mạng chui vào lòng Cố Nguyên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay cô: "Chị ơi cứu em, bọn họ là người xấu, bọn họ muốn tìm em, bọn họ muốn kiểm tra thân thể của em, muốn ép em ăn mấy thứ kỳ lạ!"
Nhìn cậu nhóc nhở bé sợ hãi như vậy, tình mẹ cao cả bỗng dâng lên trong lòng Cố Nguyên. Cô vội vàng bảo vệ Hoắc Lan Đình ra sau lưng, cảnh giác nhìn mấy người kia: "Các người định là gì? Thằng bé nói nó không phải cậu chủ mấy mấy người!"
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn Cố Nguyên, lại nhìn cậu chủ trốn sau lưng cô không chịu ra: "Thưa cô, cậu bé bên cạnh cô thật sự là cậu chủ nhà chúng tôi. Hôm nay cậu chủ cứ nhất quyết đòi ra biển chơi, lúc đi ngang qua hòn đảo này thì cậu chủ nói muốn vào xem một chút, nhưng mới quay qua quay lại một lát đã không thấy cậu chủ đâu, thế nên chúng tôi đành phải phái người tìm khắp nơi, lúc này nới mạo phạm tới mọi người.”
Một người đàn ông khác cũng tỏ vẻ đau khổ: "Cậu chủ, xin cậu hãy trở về với chúng tôi. Nếu để ông chủ phát hiện, cả cậu lẫn bọn tôi đều phải chịu khổ đấy!”
Cố Nguyên vừa bày ra tư thế gà mẹ bảo vệ gà con, hơi bối rối: "Sao, sao có thể...?”
Quý Kỳ Sâm khẽ nói: "Mẹ, buông đứa nhỏ ra đi, đây chắc hẳn là cậu chủ nhà bọn họ."
Theo quan sát của Quý Kỳ Sâm, những người đàn ông áo đen này được huấn luyện bàn bản, quen thuộc với quy tắc trong khu vực, cách nói chuyện và cư xử cũng giống với vệ sĩ của nhà giàu, chắc là vệ sĩ riêng của thằng nhóc này rồi.
Còn thằng nhóc kia, nó chỉ giả bộ đáng thương thôi!
Cố Nguyên cúi đầu, nghi hoặc nhìn cậu bé Hoắc Lan Đình, nào ngờ lúc này Hoắc Lan Đình chớp mắt, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nhướng mày nói: "Ha ha, chị thật ngu ngốc, sao lại dễ bị lừa thế chứ?”
Cổ Nguyên: !!
Hoắc Lan Đình chui ra khỏi vòng tay của Cố Nguyên, chặp bàn tay nhỏ mập mạp sau lưng, bước từng bước nhỏ vững vàng: "Em chỉ chọc chị chơi thôi, vậy mà chị lại tin thật!”
Giờ phút này, Cố Nguyên nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo của Hoắc Lan Đình, trong lòng chỉ muốn đá cậu bé xuống biển!
Sao trên đời này lại có một đứa bé đáng ghét như vậy chứ?
Ngay khi Cố Nguyên đang giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá bay đứa bé lên không trung, đột nhiên có một giọng nói truyền tới: "Lan Đình, Con lại nghịch ngợm gì nữa vậy?”
Giọng nói trầm thấp, thong dong.
Cố Nguyên lập tức nhớ tới người đàn ông mình nhìn thấy sáng nay, người đàn ông lạ mặt đeo găng tay trắng và áo choàng xanh đậm đứng trên boong tàu.