Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 76: Chị ơi cứu em!

Trước Sau

break

 

Cố Nguyên nghe thấy giọng nói thì cảm thấy hơi quen tai, lập tức quay đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy tên nhóc mới gặp sáng nay.

 

Lúc này cậu nhóc không mặc đồ bơi màu đỏ nữa, mà thay một bộ âu phục nhỏ màu lam, thắt nơ màu hồng phấn, làm nổi bật làn da trắng nõn đáng yêu, tinh xảo động lòng người.

 

Lúc này, cậu bé đang nghiêng đầu nhìn cô bằng đôi mắt to, trong trẻo, khóe miệng khẽ mỉm cười.

 

Quả thật là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu.

 

Nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay thằng nhóc này cố ý cướp cá của cô, đã thế còn chạy đi cáo trạng trước, Cố Nguyên cảm thấy cho dù có đáng yêu hơn nữa thì cũng vậy thôi, cô lập tức quay đầu, giả vờ không thèm để ý.

 

Sau khi nhìn thấy đứa bé, sắc mặt của Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm cũng không được tốt lắm.

 

Dù sao bọn họ cũng là hai người đàn ông to lớn, có tên tuổi trong giới kinh doanh, kết quả chỉ vì muốn trốn khỏi cái kế hoạch hết sức ba chấm của mẹ mình mà lôi ra đủ loại thủ đoạn, giống hệt như hai thằng nhóc tiểu học tìm cách trốn học vậy! Chuyện này mà truyền ra ngoài thù bọn bọ biết chui mặt vào đâu đây!

 

Mấu chốt là còn bị một thằng nhóc cười nhạo!

 

Quý Kỳ Sâm nhìn đứa bé, nhíu mày nói: "Nhóc là ai? Sao nhóc lại ở đây?"

 

Đây là hòn đảo tư nhân thuộc quyền sở hữu của anh, ngay cả vùng biển gần hòn đảo cũng là lãnh thổ của anh. Người ngoài tự ý xâm nhập vào lãnh thổ của người khác, theo luật pháp địa phương, anh có thể dùng tử hình để giải quyết đứa nhỏ này.

 

Nhiếp Ngộ nheo mắt phượng lại, hung dữ hỏi: "Nhóc con, nhóc là ai? Đang làm gì ở đây? Nói mau!”

 

Dưới áp lực nặng nề của hai người, đừng nói là một đứa trẻ, dù là người lớn cũng bị dọa sợ!

 

Đôi mắt trong suốt của đứa trẻ tràn ngập sợ hãi, cậu bé thận trọng lùi lại một bước, sợ sệt nói: "Anh, anh định làm gì? Đừng, đừng đến đấy!”

 

Cố Nguyên nhìn cậu nhóc như vậy, ít nhiều cũng hơi không đành lòng. Nhưng nghĩ đến những chuyện xấu trước đây của cậu bé, cô vẫn hỏi: "Nhóc con, em đừng sợ, bọn chị không phải người xấu. Em đột nhập trái phép vào đảo như nhân của nhà chị, vậy nên em phải giải thích rõ ràng mọi chuyện. Người lớn nhà em đâu rồi?”

 

Cậu nhóc nhìn Cố Nguyên với ánh mắt trông mong, dè dặt nói: "Chị, lúc trước em đã gặp chị dưới đáy biển rồi, tuy chị tranh giành cá hề với em, nhưng em vẫn cảm thấy chị không phải người xấu.”

 

Cố Nguyên đau đầu bất lực: "Đúng vậy, chị không phải người xấu, anh nói rõ chuyện của mình đi.”

 

Đứa trẻ nhìn Nhiếp Ngộ dữ tợn và Quý Kỳ Sâm lạnh lùng bên cạnh, nâng bước nhỏ, chạy đến bên cạnh Cố Nguyên, túm lấy góc áo của cô: "Chị, chị cứu em với!"

 

Cố Nguyên: "Hả? Có chuyện gì vậy?"

 

Đứa trẻ cắn môi, nức nở nói: "Hôm nay ba nói sẽ dẫn em đi chơi, nhưng kết quả lại bận việc, thất hứa với em. Cuối cùng em ngồi trên boong tàu ngắm biển, đột nhiên có một chiếc thuyền đi tới và cho người nhảy sang tàu của em. Em hoảng sợ vội vàng hét to, nhưng bọn họ đánh ngất vệ sĩ và bảo mẫu của em rồi trói bọn họ lại, sau đó bắt em đi. Em nhân lúc bọn họ không để ý mới chạy thoát được.

 

Nói đến đây, cậu bé không kìm được nước mặt: "Chị, em nhớ ba quá, em sợ."

 

Nước mắt thi nhau rơi xuống, trông vừa đáng thương vừa bất lực.

 

Cố Nguyên không đành lòng, cô ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai: "Làm sao bây giờ? Hai con có cách nào giúp thằng bé tìm lại người nhà không?”

 

Quý Kỳ Sâm khẽ mím môi, tiến lên phía trước, nhìn cậu bé hỏi tiếp: "Nếu đã bị kẻ xấu bắt được, vậy tại sao nhóc lên được hòn đảo này giữa biển cả mênh mông?”

 

Vấn đề này quả thực hơi khả nghi, xung quanh đều là biển, không có đất, sao có thể đột nhiên xuất hiện được?

 

Quý Kỳ Sâm nhìn xuống, bộ âu phục nhỏ trên người cậu bé đã khô, chỉ có ống quần còn ướt sũng. Điều này chứng tỏ cho dù xuống tàu thì cũng chỉ xuống ở chỗ cát nông.

 

Thấy Quý Kỳ Sâm đến gần, cậu bé càng sợ hãi hơn, thân thể nhỏ bé run rẩy, nắm chặt góc áo của Cố Nguyên: "Em, em không biết. Hình như bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó nên đậu thuyền quanh đây, người trông coi em uống chút rượu, em lừa ông ta là muốn đi tiểu, sau đó thừa dịp chạy lên boong tàu rồi bò xuống.”

 

Cậu bé ngẩng mặt lên, cầu xin nhìn Cố Nguyên: "Chị, chị giúp em với, lúc trước em không lễ phép với chị, em rất xin lỗi. Bây giờ em sợ lắm! Các anh ấy sẽ không giao em cho kẻ xấu đâu, đúng không?”

 

Thân thể nhỏ bé vô thức run rẩy, rúc vào chân Cố Nguyên.

 

Cố Nguyên cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa.

 

Nhóc con này thật đáng thương, cho dù lúc trước hơi đầu gấu một chút, nhưng gặp phải chuyện này, chắc chắn thằng bé rất sợ hãi.

 

Cố Nguyên cúi người xuống, ôm lấy cậu bé dỗ dành: "Đừng sợ, bọn chị không phải người xấu. Ba em tên gì? Em tên gì? Em còn nhớ hòn đảo nhà em nằm ở đâu không? Bọn chị đưa em về tìm ba nhé?”

 

Sau khi được Cố Nguyên ôm lấy, cậu bé vô thức duỗi cánh tay nhỏ bé ra, vòng qua cổ Cố Nguyên, đầu dựa vào hốc vai cô.

 

Quý Kỳ Sâm nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

 

Thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy? Định cướp mẹ với bọn họ chắc?

 

Anh cười khẩy, hung tợn nói: "Này, mau nói tên của ba nhóc ra, anh sẽ phái người đưa nhóc về.”

 

Đứa nhóc bị Quý Kỳ Sâm dọa cho run rẩy dữ dội, ôm chặt lấy Cố Nguyên: "Chị, em sợ!"

 

Cố Nguyên không chịu nổi, đứa trẻ run rẩy trong lòng cô quá đáng thương. Cô bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Quý Kỳ Sâm: "Kỳ Sâm, đừng hung dữ như vậy, chỉ là một đứa trẻ thôi mà, con muốn hỏi gì thì hỏi nhẹ nhàng thôi, dọa thằng bé khóc thì sao?”

break

Báo lỗi chương