Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 75: Cùng nhau đón sinh nhật

Trước Sau

break

Buổi chiều, Camille và Cố Nguyên bắt đầu chuẩn bị bánh sinh nhật và bữa tối. Thật ra Quý Kỳ Sâm đã sắp xếp một trợ lý cho hai người để buổi tiệc diễn ra thuân lợi hơn.

Trợ lý này, theo cách nói của Camille, quả thật là chuyên chuyên nghiệp level max.

Dưới sự trợ giúp của trợ lý chuyên nghiệp, việc chuẩn bị trở nên vô cùng dễ dàng, Camille và Cố Nguyên chỉ cần đưa ra ý tưởng, mọi thứ đều có người giải quyết!

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Cố Nguyên đang định gọi hai đứa con trai nhà mình xuống, không ngờ cả hai đã tự động xuất hiện.

"Mẹ, chiều nay con sẽ cùng mẹ đi dạo bờ biển." Quý Kỳ Sâm đến bên cạnh Cố Nguyên và nói.

"À... Dù sao con cũng rảnh rỗi, đi dạo với hai người vậy.” Nhiếp Ngộ không để ý duỗi lưng, nhìn trời.

Nghe vậy, Cố Nguyên lòng như nở hoa. Cô còn tưởng phải tốn chút công sức thuyết phục thì mới lôi được hai người này ra ngoài, không ngờ cả hai đều rất tự giác! Tốt lắm, không cần cô phải bận tâm nữa!

Thế là cả ba cùng đi ra ngoài.

Dựa theo kế hoạch, Camille sẽ đi cùng cô. Nhưng cô ấy nhìn Cố Nguyên, lại nhìn hai vị siêu cấp kim cương vương lão ngũ đằng sau, càng nghĩ càng thất không ổn.

Hai cậu chủ nhà giàu người ta đi dạo với mẹ mình, cô ấy đi theo mà sao mà ổn được!

Hơn nữa hai ông lớn này cung kính, lễ phép gọi Cố Nguyên là mẹ, vậy còn cô ấy là gì? Dì chắc?

Cô ấy dám chạy tới trước mặt Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm tự xưng là dì chứ!

Đột nhiên cô ấy cảm thấy hình ảnh đó quá mức khủng khiếp!

Để tránh cho hai bị kim cương vương lão ngũ gặp phải vấn đề nan giải này, Camille không dám hé răng, vội vàng tìm lý do chuồn đi.

Cố Nguyên thấy Camille kiếm cơ đi mất, cũng không còn cách nào, đành tự mình lên kế hoạch cho lịch trình tiếp theo: "Kỳ Sâm, Nhiếp Ngộ, các con đều là bé cưng của mẹ, vậy nên ké tiếp chúng ta phải cùng nhau trải qua một chuyến du lịch gia đình thật vui vẻ, hưởng thụ cuối tuần một cách trọn vẹn nhất!”

Chuyến du lịch gia đình...

Quý Kỳ Sâm nhìn Cố Nguyên: "Mẹ, mẹ cứ nói thẳng tiếp theo phải làm gì đi.”

Nhiếp Ngộ cũng hít sâu một hơi: "Đúng vậy, bọn con đều nghe theo mẹ."

Cố Nguyên hài lòng nhìn hai cậu con trai, cảm thấy rất tốt, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Dưới sự hợp tác của cô, hình như hai cả hai đã không còn cãi nhau nữa, hơn nữa dáng vẻ nhất trí này cũng giống nhau quá chừng!

Cô bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo.

"Đầu tiên, chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi ngựa trong rừng, cưỡi xong thì đi dạo trên bãi biển. Chập tối, chúng ta sẽ ngồi buồm ra khơi, lúc về thì mở tiệc BBQ hải sản trên mắt cát, ăn xong sẽ bắt đầu tổ chức tiệc sinh nhật, cùng nhau hát bài ca mừng sinh nhật và thổi nến."

Sau khi nghe kế hoạch, hiện trường bỗng trở nên im lặng.

Nói cách khác, thời gian tiếp theo, hai người bọn họ đều bị trói cùng một chỗ?

Cố Nguyên càng nói càng hăng hái: "Tuy kế hoach này không quá mới mẻ đối với các con, nhưng nếu đã từ bỏ công việc để đến hòn đảo này thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt có một kì nghỉ trọn vẹn! Chúng ta phải cưỡi ngựa, đi lặn, ăn thịt nước, ngồi thuyền ra biển, nằm sát vai nhau trên bãi cát tắm nắng, nếu không thì chẳng lẽ bay hơn mười giờ đến đây chỉ để đổi địa điểm làm việc thôi à?”

Sát... vai...?

Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ đều ngơ ngác trong gió.

Nhiếp Ngộ bất lực nhìn Kỷ Kỳ Sâm.

Quý Kỳ Sâm im lặng, cúi đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn.

Lông mày Nhiếp Ngộ khẽ giật giật, ra sức nháy mắt với Quý Kỳ Sâm.

Quý Kỳ Sâm chế nhạo: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Nghe vậy, Cố Nguyên tò mò nhìn qua, quả nhiên thấy Nhiếp Ngộ đang điên cuồng nháy mắt với Quý Kỳ Sâm/

Cô cũng ngạc nhiên: "Nhiếp Ngộ, sao con lại nháy mắt với Kỳ Sâm vậy?"

Nhiếp Ngộ bị Cố Nguyên bắt gặp, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, trông vô cùng buồn cười.

Cố Nguyên: "Có chuyện gì à?”

Nhiếp Ngộ vẻ mặt cay đắng, nhún vai: "Không có gì, con..."

Cố Nguyên: "Hả?”

Quý Kỳ Sâm không thương tiếc vạch trần Nhiếp Ngộ: "Mẹ, chắc cậu ta không muốn tham gia lịch trình do mẹ sắp xếp, cậu ta có ý kiến với mẹ."

Nhiếp Ngộ: "Quý Kỳ Sâm, cậu nói bậy, tôi không có!"

Quý Kỳ Sâm: "Không phải cậu không muốn đi chơi với mẹ à?"

Nhiếp Ngộ: "Cậu thì muốn chắc? Đừng tưởng tôi không biết, lúc mẹ vừa nói xong lịch trình, vẻ mặt của cậu giống như ăn mướp đắng vậy!"

Quý Kỳ Sâm: "Tôi không muốn nhưng vẫn tôi quyết định nghe theo sự sắp xếp của mẹ, còn cậu thì sao? Bản thân không muốn đi, còn nháy mắt bảo tôi phản đối? Cậu không thấy cậu ngay thơ quá à?”

Nhiếp Ngộ: "Quý Kỳ Sâm, cậu đừng tưởng tôi không biết cậu vừa lén gửi tin nhắn cho thư kí, nhờ cậu ta gọi điện nói có việc gấp cần giải quyết! Dám chơi trò tâm cơ này trước mặt mẹ, tưởng tôi không nhìn ra à?”

Mặt Quý Kỳ Sâm ửng đỏ, tức giận mắng: "Nhiếp Ngộ, cậu đừng hất nước bẩn lên người tôi!"

Cố Nguyên nhìn hai đứa con trai, nghe người này nói một câu, người kia nói một câu mà chết lặng.

Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm Quý hiếu thuận nhà bình, sau đó lại nhìn Nhiếp Ngộ vừa nói ra chân tướng, sao hai người này lại không muốn tham gia chứ?

Không phải lúc nãy chúng chủ động muốn đi dạo với cô à?

Là do kế hoạch của cô khiến cả hai không vừa lòng ư?

Cô đành nói thẳng: "Hai anh em có ý kiến gì không? Nếu có thì cứ nói, hoặc tìm cho mẹ một kế hoach tốt hơn cũng được. Nhưng hôm nay là sinh nhật của hai đứa, anh em ruột sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhất định phải tổ chức cùng nhau!”

Nhưng mà bọn họ không muốn!

Nhìn nhau thôi đã thấy không vừa mắt rồi ấy chứ!

Quý Kỳ Sâm liếc nhìn Nhiếp Ngộ với vẻ khinh thường, bước lên định nói gì đó.

Lúc này, giọng nói mềm mại của trẻ con vang lên: "Này, hai anh trai kia lớn như vậy mà gọi chị là mẹ, chơi vui quá!”

Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thằng nhóc thối chui ở đâu ra mà dám chê cười bọn họ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc