Hỏi xong cô mới chợt nhớ ra, liệu đối phương có hiểu tiếng Trung không nhỉ?
Tuy vẻ ngooài rất giống người phương Đông, nhưng ở nước Úc xa xôi này, chưa chắc người ta đã là người Trung Quốc đâu!
Cô định nói gì đó, người đàn ông kia đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngắm biển.
Vẻ mặt anh thờ ơ, giống như Cố Nguyên hoàn toàn không tồn tại.
Khác với sự lạnh lùng thường ngày của con trai Kỳ Sâm, người đàn ông này phải nói là hoàn toàn vô cảm.
Cố Nguyên bị người ta phớt lờ như vậy cũng sững sờ. Người này không chỉ nhìn lạ mà tính cách cũng quái, hành vi lại càng khó hiểu hơn.
Sự tò mò ban đầu lập tức biến mất, Cố Nguyên xoay người trở về phòng nghỉ chờ Camille.
Không ngờ lúc này trên mặt biển xuất hiện động tĩnh, có người lặn dưới biển đi lên. Cổ Nguyên tưởng Camille trở về, bèn vội vàng nhìn qua, nhưng hóa ra không phải.
Người đi lên là mấy thợ lặn, trong đó có một người rất nhỏ nhắn.
Cố Nguyên chợt nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm dáng người nhỏ bé kia.
Thân hình kia, thiết bị lặn kia, chẳng phải chính là tên cướp cá hề của cô, còn khiêu khích cô ban nãy hay sao?
Lúc này mấy thợ lặn đã lên thuyền, là thuyền của người đàn ông vừa rồi.
Cố Nguyên tò mò nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông khi nãy còn tỏ vẻ thờ ơ, giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế giới, bây giờ lại khom lưng xuống, giúp thợ lặn nhỏ kia cởi bỏ thiết bị lặn trên người.
Bên cạnh anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy người phục vụ, cung kính đứng hai bên.
Chẳng mấy chốc, trang bị lặn đã được cởi ra, bên trong là một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi, mặc một bộ đồ bơi màu đỏ rực, trông rất tinh xảo dễ thương, làn da trắng nõn như sữa mịn, đôi mắt đen sáng trong veo, mái tóc đen hơi xoăn, phối với bộ đồ bơi màu đỏ rực khiến Cố Nguyên nhớ đến hồng hài nhi trong Tây Du Ký.
Một đứa trẻ rất dễ thương.
Nhưng nghĩ đến tranh chấp nhỏ giữa hai người dưới đáy biển ban nãy, Cố Nguyên vô thức cảm thấy đứa trẻ này chắc chắn không phải cục bông nhu thuận gì. Nhìn mặt biển tĩnh lặng, có lẽ Camille sẽ không quay lại không thời gian ngắn, thế là cô bước vào phòng nghỉ chờ tiếp.
Ai ngờ lúc này đứa trẻ nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to, nhìn về phía Cố Nguyên.
Khi nhìn thấy Cố Nguyên, cậu bé đột nhiên mỉm cười, sau đó hô to: "Chị gái nhỏ, chị có thấy con cá hề này quen mắt không? Có thích không?”
Cố Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy đứa trẻ lấy ra một con cá hề từ trong xô, nhẹ nhàng lắc về phía Cố Nguyên, trên mặt tỏ vẻ kiêu ngạo.
Cố Nguyên bỗng cạn lời.
Đôi mắt của thằng nhóc này tinh thật đấy, thế mà có thể nhận ra cô là người dưới đáy biển?
Hơn nữa còn khoe khoang con cá đó là thế nào? Tự hào lắm chắc?
Cố Nguyên thầm khịt mũi, tự nhủ không nên chấp nhặt với một thằng nhóc, nó thích gây chuyện thì gây, cô không phản ứng là được rồi!
Huống chi cả ba thằng bé cũng chẳng bình thường chút nào!
Cô liếc nhìn con cá hề kia, nghiêm túc nói: "Bạn nhỏ, chị không biết em đang nói gì, có phải em nhận nhầm người rồi không?"
Sau đó, cô xoay người đi thẳng vào khoang thuyền.
Cậu nhóc nghe thấy Cố Nguyên nói vậy, bèn nghi hoặc cau màu, sau đó khẽ hừ một tiếng: "Đứng thấy em nhỏ mà bắt nạt, em không phải đồ ngốc! Chắc chắn là chị, là chị!"
Nói xong, cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, nói với người đàn ông bên cạnh: "Ba, vừa nãy chị ấy đòi cướp cá hề của con, còn bắt nạt con nữa! Ba phải trả thù cho con!”
Giọng nói trẻ con mềm mại như bông, nhưng lời nói ra lại chẳng mềm chút nào.
Cổ Nguyên: !?
Đây gọi là ác nhân cáo trạng trước ư?
Người đàn ông đứng dậy, duỗi bàn tay thon dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé: "Đừng gây sự, con vừa lên bờ, về phòng ăn chút gì đi."
Giọng nói của anh rất dễ nghe, trong trẻo giống như gió thổi qua mặt biển.
Cậu bé từ chối: "Nhưng mà chị ấy bắt nạt con!”
Người đàn ông căng mặt, nhìn qua mấy thợ lặn bên cạnh.
Một người vừa cởi trang bị xong, nghe vậy bèn cung kính nói: "Thưa ngài, vừa rồi cậu chủ đang chơi dưới biển thì gặp hai thợ lặn, sau đó xảy ra chút tranh chấp nhỏ vì một con cá hề."
Người đàn ông ngước mắt, nhìn về phía chiếc tàu bên cạnh.
Cô gái trên tàu đã biến mất.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, sau đó duỗi tay xoa mái tóc ngắn ướt át của cậu bé: "Đừng nghịch ngợm, con có bắt nạt người ta không hả?"
Cậu bé khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng làm nũng gì đó, người đàn ông ôm cậu bé trở về phòng nghỉ.
Lúc được ôm trong vòng tay người đàn ông, cậu vẫn tò mò nhìn về phía chiếc thuyền của Cố Nguyên, nhưng nơi đó đã chẳng còn ai cả.
Trong đôi mắt trong suốt của cậu bé hiện lên vả thất vọng, sau đó tròng mắt đảo quanh giống như nghĩ ra điều gì đó, cậu bé mím môi, mỉm cười tinh nghịch.
......
Khi Camille trở về, Cố Nguyên kể cho cô ấy nghe về phát hiện của mình.
"Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông kỳ lạ như vậy, rõ ràng anh ta trông rất đẹp trai nhưng gương mặt lại chẳng có chút biểu cảm nào, hoàn toàn không có nhân khí. Trong mắt anh ta không hề có cảm xúc, không có vui buồn tức giận, hình như chỉ có khi nhìn con trai thì anh ta mới giống người sống!"
"Đứa con trai của anh ta chẳng bình thường đâu, một thằng nhóc bé xíu, dưới đáy biển tôi mặc trang bị lặn kín mít như vậy, thế mà nó vẫn nhận ra? Hừ, đã thế nó còn dám cáo trạng đòi trả thù tôi! Thằng nhóc này đúng là đáng ghét!
"Đúng là một cặp cha con kì lạ!"
Sau khi nghe một hồi, Camille bắt đầu phân tích: "Giá đảo ở khu vực này rất đắt, những người có thể sở hữu đảo tư nhân ở đây đều cực kù giàu có. Theo mô tả của cô, người kia khoảng ba mươi tuổi, có một đứa con khoảng bốn, năm tuổi, vẻ ngoài vừa đẹp vừa có khí chất, có thể sánh ngang với đại minh tinh, à không, còn đỉnh hơn cả đại minh tinh mới đúng. Vậy chắc chắn đây không phải kẻ vô danh tiểu cốt đâu, nhưng tạm thời tôi không nhớ ra có nhân vật cấp cao nào như vậy!”
Đầu óc Cố Nguyên như được khai sáng: "Có khi nào anh ta không phải người, mà là hải yêu không? Như vậy có thể giải thích tại sao thằng nhóc kia nhận ra tôi, cũng giải thích được tại sao anh ta lại kì quá như vậy! Đương nhiên, bọn họ cũng có thể là cặp cha con xuyên từ thời cổ đại tới đây!”
Cố Nguyên cảm thấy suy đoán của mình có vẻ khá hợp lý.
Camille nhìn dáng vẻ quả nhiên là vậy của Cố Nguyêm, suýt nữa thì cười ngất: “Không được rồi, cười chết mất thôi! Rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì vậy? Ra biển chơi mà cũng gặp người xuyên không với hải yêu, sao bọn họ không bắt cô lại để tránh bại lộ bí mật thế?”
Cố Nguyên buông tay: “Chuyện này tôi cũng không biết.”
Camille càng cười lớn hơn, Cố Nguyên ngẫm lại suy đoán của mình, cũng không nhịn được mà cười theo.
Lúc này người hướng dẫn lặn đi tới, mang theo một thùng nước, nói là bắt được một ít sinh vật biển. Cố Nguyên tiến lại gần xem, cực kì vui mừng phát hiện bên trong đều là những sinh vật xinh đẹp nhiều màu sắc, không chỉ có sao biển, trai, mà còn có cả cá hề mà Cố Nguyên thích.
Cố Nguyên vui mừng khôn xiết, xem tới không thể dời mắt.