Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 73: Gặp gỡ

Trước Sau

break

 

Camille và Cố Nguyên đến bờ biển, lên một chiếc ca nô nhỏ, nhân viên đi theo đã chuẩn bị sẵn thiết bị lặn, ngay cả khăn tắm và kem chống nắng cũng chuẩn bị xong.

 

Hai người thay đồ lặn trong phòng chờ, sau đó nghe người hướng dẫn lặn giải thích vài thứ, cuối cùng đeo thiết bị lặn lên.

 

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, họ đi tàu ngầm khoảng 20 phút thì tới mực nước phù hợp. Nước biển trong suốt như thủy tinh, có những rạn san hô rực rỡ bắt bắt, cảnh quan đẹp tới mức khiến người ta hít thở không thông, hơn nữa xung quanh còn không có nhiều người, thỉnh thoảng chỉ có một hai chiếc tàu lặn đi ngang qua.

 

Cố Nguyên và Camille lặn cùng nhau dưới sự giúp đỡ của người hướng dẫn.

 

Đây là lần đầu tiên Cố Nguyên lặn trong đời, không thể không nói, đây thực sự là một trải nghiệm mới lạ. Sau khi xuống đáy biển, cô cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới mới, mọi thứ xung quanh đều rất mới lạ, san hô xinh đẹp, hải quỳ sặc sỡ, nghêu khổng lồ, rùa biển, cá tuyết lớn bơi qua bơi lại, tất cả đều khiến Cố Nguyên không khỏi cảm thán trong lòng.

 

Hướng dấn thi theo là thợ lặn chuyên nghiệp đẳng cấp thế giới, người này đi theo Cố Nguyên, cẩn thận hướng dẫn cô cách lặn và di chuyển trong nước.

 

So với cảm giác kinh ngạc của Cố Nguyên, Camille có vẻ rất quen thuộc. Cô ấy thuần thục bơi lội trong nước, thỉnh thoảng còn quay đầu vẫy tay với Cố Nguyên.

 

Camille rõ ràng là người theo đuổi cảm giác mạnh, cô ấy muốn lặn sâu xuống đáy biển hơn.

 

Đâu là lần đầu tiên Cố Nguyên xuống nước, cô nghe người hướng dẫn nói lặn càng sâu thì ánh sáng sẽ càng tối, màu sắc sẽ giảm đi, mà cô vẫn chưa ngắm đủ cảnh trên này.

 

Thấy vậy, Camille tự mình lặn xuống cùng người hướng dẫn của mình. Cố Nguyên nhìn xung quanh, lúc này cô mới thấy nơi này có rất nhiều cá hề, hải quỳ đầy màu sắc, khiến cô nhớ đến một bộ phim hoạt hình mà cô đã xem trước đây, bộ phim đó cũng có bối cảnh sinh vật dưới nước tương tự thế này.

 

Cô bỗng tràn trề hứng thú, quyết định bắt một con về làm kỷ niệm lần đầu đi lặn, hơn nữa còn phải bắt con đẹp nhất!

 

Cô bơi qua bơi lại, nhìn quanh vài vòng, cuối cùng cũng thấy một con có màu sắc và hình dáng cực kỳ đẹp mặt, định đưa tay ra bắt.

 

Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên có người bơi vụt tới, bắt lấy con cá hề mà cô nhìn trúng.

 

Cố Nguyên không thể tin được.

 

Chỗ này là đáy biển, không phải mặt đất, nơi biển cả mênh mông lại có người cướp cá của cô? Như vậy cũng được nữa hả?”

 

Hơn nữa vừa nãy cô không thấy ai lặn gần đây hết mà!

 

Người hướng dẫn thấy đột nhiên xuất hiện thêm nhiều thợ lặn khác thì cũng hơi bất ngờ. Đương nhiên người hướng dẫn cũng biết người phụ nữ mà mình đi theo có thân phận không tầm thường, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta vội vàng bảo vệ Cố Nguyên ở sau lưng, đồng thời ra hiệu cô rời đi.

 

Nhưng người hướng dẫn vừa tiến lên, bốn, năm thợ lặn bên kia cũng lập tức chắn trước người kia, nhìn Cố Nguyên và người hướng dẫn với vẻ mặt thù địch.

 

Tư thế giống như chỉ cần Cố Nguyên và người hướng dẫn dám tiến lên một bước, bọn họ sẽ lao vào đánh nhau!

 

Trong chốc lát, bầu không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm.

 

Cố Nguyên cũng bất lực, người lặn dưới biển không thể nói chuyện, không biết đối phương muốn làm gì, sao phải nhốn nháo như vậy chứ, cô chỉ muốn bắt một con cá hề thôi mà!

 

Cô vẫy tay, chỉ vào thợ lặn bên kia, lại chỉ vào mấy con cá hề và hải quỳ xinh đẹp bơi qua bên cạnh, tỏ ý mình chỉ muốn bắt cá, không có ý gì khác.

 

Không ngờ cô ra hiệu như vậy, tên vừa cướp cá hề của cô ban nãy lập tức giơ con cá lên, vẫy vẫy về phía cô giống như đang khoe khoang?

 

Cố Nguyên bỗng hơi bực bội, thầm nghĩ rốt cuộc người này muốn làm gì vậy? Cướp cá của cô xong còn muốn khoe khoang với cô á?

 

Thế là cô cũng không chịu thua kém, cô giơ tay lên, khiêu khích với người bên kia.

 

Đều ở dưới đáy biển, ai sợ ai chứ, đừng hòng ỷ có nhiều người mà đòi bắt nạt cô. Nếu còn dám kiêu ngạo nữa, cô sẽ bảo con trai nhà cô đánh cho một trận!

 

Người kia thấy Cố Nguyên như vậy, tiếp tục vung cá hề trong tay. Bộ dáng kia giống như nếu có thể nói chuyện, chắc còn muốn thè lưỡi khiêu khích với Cố Nguyên luôn quá!

 

Loại người gì thế này!

 

Cổ Nguyên siết chặt nắm đấm, thật sự rất muốn tiến lên dạy cho đối phương một bài học.

 

Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên nhận ra một chuyện.

 

Tuy người kia cũng đang mặc đồ lặn, nhưng từ vóc dáng có thể thấy đối phương chỉ là một đứa trẻ, trông nhỏ hơn cô rất nhiều, chắc mới có mấy tuổi thôi nhỉ?

 

Nhận ra điều này, Cố Nguyên bỗng cảm thấy vừa buồn cười và bất lực, cô vậy mà lại giằng co với một tên nhóc ở dưới đáy biển?

 

Cô xua tay ra hiệu cho người hướng dẫn rời đi, người hướng dẫn đương nhiên rất vui mừng, vội vàng ra hiệu cho bên kia rồi cùng Cố Nguyên rời đi.

 

Sau khi cô rời đi, dường như đứa trẻ kia rất không cam lòng, vẫn cố gắng vẫy tay thị uy với cô. Cố Nguyên chỉ mỉm cười vẫy tay, không để ý tới nữa.

 

Mỗi con cá mà thôi, còn giằng co dưới tận đáy biển nữa chứ, nhóc con kia có hứng thú, nhưng cô không có thời gian tiếp!

 

Sau khi lên bờ, Cố Nguyên cởi thiết bị lặn xuống trước, thay đồ bơi, sau đó ra boong tàu chờ Camille trở về. Không ngờ vừa đi ra đã thấy bên cạnh còn một chiếc cano khác, trên boong thuyền có một người đàn ông đang đứng.

 

Cố Nguyên không khỏi nhìn qua.

 

Người đàn ông này có khí thế rất mạnh, chỉ tùy tiện đứng đó cũng đủ khiến bầu trời xanh thẳm phía sau anh như mất đi màu sắc, thậm chí cô còn không nhìn thấy khuôn mặt người kia, nhưng vẫn cảm nhận được sự thong dong, cao quý tỏa ra từ trong xương của anh.

 

Nhìn kĩ mới thấy người này đang khoác một chiếc áo choàng tắm sa tanh màu lam sang trọng, từ chiếc áo choàng lỏng lẻo có thể thấy người này có vóc dáng rất đẹp, vai rộng eo hẹp.

 

Nhìn từ bên cạnh, người đàn ông có một chiếc mũi cao thẳng, lông màu sâu, mái tóc đen hơi ẩm ướt, xõa lộn xộn xuống trán, lộ ra khí chất lạnh lùng.

 

Cố Nguyên cũng chú ý tới, tay người đàn ông đeo găng tay màu trắng, tùy ý đặt lên lan can, trông cực kỳ nổi bật giữa làn nước biển xanh biếc.

 

Đúng lúc này, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Cố Nguyên.

 

Bốn mắt nhau, cảm giác đầu tiên của Cố Nguyên là lạnh lùng và xa cách.

 

Anh thật sự rất đẹp, đẹp đến mức gần như hoàn hảo, khiến cô có cảm giác không chân thật.

 

Đôi mắt xa xăm lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lẽo xa cách, rõ ràng đang nhìn Cố Nguyên nhưng lại không có chút dao động cảm xúc nào, khiến Cổ Nguyên có cảm giác người này giống như một pho tượng được chạm khắc cẩn thận.

 

Nếu nhìn kĩ, chỉ có đôi môi mỏng hơi mím lại kia là còn có chút nhân khí, chứ không phải là pho tượng lạnh lẽo như Cố Nguyên nghĩ.

 

Vốn tò mò đánh giá người ta, cuối cùng lại bị bắt tại trận, Cố Nguyên hơi xấu hổ, vội vàng xua tay với anh, mỉm cười lịch sự: "Xin chào, anh cũng tới đây lặn à?”

 

break

Báo lỗi chương