Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 72: Bé cưng mà mẹ yêu nhất

Trước Sau

break

 

Nghe Camille nói vậy, Cố Nguyên không khỏi nhớ lại những chuyện giữa mình và Nhiếp Ngộ, những chuyện mà Nhiếp Ngộ đã làm sau khi biết cô là mẹ mình.

 

Cuối cùng tổng kết, chuyện mà người con hiếu thảo nên làm thì Nhiếp Ngộ đã làm, những lời mà nghiệt tưt nên nói thì nó cũng chẳng bỏ xót câu nào, nói thẳng ra là thằng con này nửa nạc nửa mỡ, không quá tốt nhưng cũng không tới nỗi quá tệ.

 

Tại sao vậy nhỉ?

 

Chẳng lẽ đúng như lời Camille nói, con trai cô bước vào thời kỳ phản nghịch, thích làm mấy chuyện khiến cô chú ý?

 

"Bây giờ cô không chỉ có một đứa con trai, mà là hai đứa. Cô và Kỳ Sâm nhận nhau từ sớm, quan hệ của hai người tốt là chuyện dĩ nhiên. Nhưng mãi sau này cô mới nhận lại Nhiếp Ngộ, song lại có thành kiến với cậu ta. Như vậy, đương nhiên Nhiếp Ngộ sẽ cảm thấy trong lòng cô, cậu ta kém xa con trai Kỳ Sâm của cô, thế nên mới giận dỗi đó! Tôi nghe nói hai người họ đối đầu nhau từ nhỏ, một đứa con cưng của trời như Nhiếp Ngộ, đương nhiên sẽ không cam lòng tụt lại phía sau Quý Kỳ Sâm. "

 

Nghe vậy, Cố Nguyên im lặng một lúc lâu.

 

Cẩn thận hồi tưởng lại thêm một lần nữa, cô cảm thấy Camille phân tích rất hợp lý, Nhiếp Ngộ chắc chắn cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của cô!

 

Nhưng tại sao lại vậy chứ?

 

Camille: "Mặc dù cậu cả Nhiếp xuất thân hào môn, từ nhỏ đã tiền tiêu không hết nhưng lại rất thiếu tình thân. Cậu ta không có mẹ, cha thì bận bịu với sự nghiệp, không có thời gian chăm sóc con cái. Cho dù bây giờ đã trưởng thành, trong lòng Nhiếp Ngộ vẫn giống như một đứa trẻ khao khát tình mẹ. Vậy nên sau khi gặp được cô. Cậu ta đã tự biến mình thành đứa bé kia.”

 

Cố Nguyên lại im lặng một lúc lâu.

 

Cô bỗng thấy hơi đau lòng, cũng chẳng biết nên nói gì.

 

Năm mười tám tuổi, cô nhập viện để điều trị bệnh, sau đó hầu hết thời gian của cô đều chỉ ở nơi đó, mãi tới năm hai mươi tuổi thì cô bị đóng băng. Lúc tỉnh lại, mọi chuyện cứ như một giấc mơ, chớp mắt một cái mà cô đã có con trai lớn như vậy.

 

Trong lòng cô vẫn luôn thừa nhận mình có hai đứa con trai, cũng mong mỏi chúng có thể sống thật tốt, thấy con trai mệt mỏi, cô sẽ đau lòng, thấy quan hệ giữa hai con trai không tốt, cô cũng hy vọng chúng có thể hòa thuận hơn.

 

Nhưng quan tâm chúng thế nào, đối xử tốt với chúng thế nào, cô thật sự không biết!

 

Dù sao cả hai đứa con trai của cô đều đã trưởng thành và mạnh mẹ hơn bất cứ ai, cô lại trông rất yếu đuối và bất lực, ngay cả mua quà sinh nhật cũng là lấy tiền của con trai mua.

 

Cố Nguyên cắn môi, thầm thở dài trong lòng, sờ sờ hai khuy măng sét trong túi xách.

 

Cô nhớ khi ấy phải nhờ Kỳ Sâm nhắc nhở, cô mới nhớ ra sinh nhật của Ngiếp Ngộ.

 

Kỳ Sâm nhắc nhở như vậy, là muốn nhắc nhở cô cũng mua quà cho Nhiếp Ngộ.

 

"Thật ra tôi cảm thấy Kỳ Sâm đối xử với Nhiếp Ngộ cũng đâu tệ lắm, ít nhất cũng không tệ như vẻ bề ngoài. Nhưng tôi không hiểu tại sao mỗi lần bọn chúng gặp mặt lại cứ phải khiêu khích, kích bác nhau, chẳng lẽ đây là hình thức ở chung của hai anh em ư?”

 

Camille cũng cảm thấy như vậy, tiếp tục phân tích vấn đề này với Cố Nguyên.

 

Hai người cứ như vậy nằm trên giường, xoa cằm phân tích suy nghĩ, sau khi phân tích một lúc lâu, Cố Nguyên cuối cùng nói: "Xem ra sau này tôi phải quan tâm bọn họ nhiều hơn để bù đắp cho những thiếu xót trước kia."

 

Đặc biệt là Nhiếp Ngộ, bây giờ nghĩ tới lại thấy đau lòng.

 

"À, hôm nay lúc trên máy bay, tôi và Kỳ Sâm ngồi một bên nói chuyện, Nhiếp Ngộ im lặng chơi trò chơi game một mình."

 

Cô suy nghĩ một lúc: "Nhưng tôi đã nhớ kỹ game mà thằng bé chơi rồi, sau này chúng tôi có thể chơi chung với nhau.”

 

Chơi game?

 

Camille nhìn Cố Nguyên, đột nhiên thở dài: "Tôi thấy hơi buồn."

 

Cố Nguyên: "Cô buồn cái gì?"

 

Camille uất hận nhìn Cố Nguyên: "Nếu tôi có hai đứa con trai, muốn cân bẳng cr hai đứa thì chỉ có một cách, đó là chia đầu tài sản, chia đều nhà! Nhưng cô thì khác!”

 

Cố Nguyên: "Hả?”

 

Camille: "Đối với cô, để đối xử công bằng với hai đưa con trai, điều cô phải cân nhắc là hôm nay ra đảo của Kỳ Sâm, ngày mai phải qua đảo của Nhiệp Mộ, hôm nay ăn cua hoàng đế vận chuyển hàng không của con trai Nhiếp Ngộ, ngày mai cô phải ăn bữa tối Michelin của con trai Kỳ Sâm, nếu không con trai cô sẽ có ý kiến."

 

Cố Nguyên hơi sững sờ, sau đó không nhịn được mà bật cười. Cười một hồi, đột nhiên cô không cười nổi nữa: "Không được, tôi phải nghĩ cách quan tâm bọn họ nhiều hơn! Nhưng trước đó phải xoa dịu mối quan hệ giữa cả hai đã.”

 

Camille: "Đúng vậy!”

 

Nói đến đây, Cố Nguyên phái người hỏi thăm xem hai đứa con trai nhà mình đang làm gì, kết quả là đều ở trong phòng?

 

Bỗng nhiên cô vô cùng bất lực: "Lúc ở nhà thì làm việc trong thư phòng, bây giờ đi du lịch thì tiếp tục làm việc trong phòng? Vậy mục đích tới đây để làm gì?”

 

Tiền bạc bao giờ kiếm chả được, công ty cũng sẽ không vì bọn họ đi chơi mà phá sản. Hơn nữa cả hai đã đồng ý ra ngoài chơi với cô thì phải chơi cho đàng hoàng chứ. Nhất là Quý Kỳ Sâm, đứa con trai này của cô thật sự quá ít tình cảm, trong mắt chỉ có công việc, công việc mà thôi!

 

Nhưng biết làm sao được, cô lăn qua lăn lộn nửa ngày, Quý Kỳ Sâm mới tỏ vẻ rằng buổi sáng anh có một cuộc họp quan trọng nhất định phải tham gia, còn Nhiếp Ngộ thì nói anh có một việc quan trọng phải làm, buổi chiều mới có thời gian rảnh.

 

Quý Kỳ Sâm chu đáo nói: "Mẹ có thể đi lặn trước, trên đảo có người hướng dẫn lặn chuyên nghiệp."

 

Cố Nguyên hết cách, đành thỏa hiệp: "Thôi các con bận tiếp đi, buổi chiều mẹ sẽ túm từng đứng ra ngoài.”

 

Cho nên Cố Nguyên đi lặn cùng Camille trước. Ngay khi hai người phụ nữ xuất phát đi ra bờ biển, Quý Kỳ Sâm trong phòng cũng bắt đầu cuộc họp video quốc tế. Anh nhìn cấp dưới buồn ngủ vì chênh lệch múi giờ, nghiêm túc nói: "Cuối tuần này, hai ngày kế tiếp chúng ta đều phải họp vào giờ này.”

 

Đột nhiên, cấp dưới đều muốn khóc.

 

Cuối tuần vui vẻ tốt đẹp như vậy, tại sao tổng giám đốc lại phải chạy tới nơi lệch múi giờ để mở họp với bọn họ chứ?

 

Trong một căn phòng khác, Nhiếp Ngộ đang nằm trên ghế sofa lười biếng thoải mái, trong tay cầm máy tính bảng, nghiêm túc tìm kiếm: Làm sao để trở thành đứa con mà mẹ yêu nhất?

break

Báo lỗi chương