Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 71: Muốn được quan tâm và yêu thương hơn

Trước Sau

break

Trên vùng biển mênh mông này, có những hòn đảo nằm rải rác khắp nơi, nơi cô đang đứng là một trong những số đó, giống hệt như bức ảnh mà Kỳ Sâm gửi cho cô, có một khu rừng nhiệt đới rậm rạp và những rạn san hô đầy màu sắc, cách đó không xa là bãi cát vàng vô tận, làn nước trong xanh nhẹ nhàng vỗ vào cát, tạo nên từng đóa bọt trắng.

Gió biển nhẹ nhàng thổi, mang theo hương vị của Thái Bình Dương, Cố Nguyên không khỏi hô to: "Ở đây đẹp quá!"

Nhiếp Ngộ khịt mũi, lạnh lùng chế giễu: "Có mình mẹ thấy đẹp."

Không phải chỉ là một hòn đảo thôi sao, nếu mẹ muốn, anh có thể tặng bà ấy mười tám cái luôn!

Cố Nguyên cảm thấy cái miệng của con trai quá thiếu đánh, thiếu dạy dỗ, cô đã nhịn cả một đường đi rồi, bây giờ thật sự không chịu nổi nữa: "Nếu không biết nói chuyện, con có thể ngậm miệng lại được không?”

Hiển nhiên Nhiếp Ngộ không ngờ cô lại nói như vậy, lập tức cau mày.

Cố Nguyên khịt khịt mũi, lấy ra phong thái làm mẹ, khí phách nói: "Nhiếp Ngộ, con làm ơn nhớ rằng mẹ là mẹ của con, trước khi mở miệng nói bất cứ chuyện gì nhất định phải suy nghĩ cho kĩ, người làm con như con có nên nói chuyện với mẹ mình như vậy không? Nếu con cảm thấy thích hợp, vậy mẹ sẽ nói cho ba con nghe một chút, hỏi xem ông ấy dạy dỗ đứa con trai này như thế nào.”

Nhiếp Ngộ im lặng.

Tại sao đột nhiên mẹ lại giận, rồi trở nên hung dữ...

Cố Nguyên căng mặt: "Con tự ngẫm lại xem mình nên hành xử thế nào!”

Nói xong, Cố Nguyên khoác tay con trai hiếu thảo Kỳ Sâm, sải bước rời đi.

Nhiếp Ngộ nhìn bóng lưng hai người rời đi, hít sâu một hơi.

Sao tự nhiên lại bị dạy dỗ vậy?

......

Nơi ở của bọn họ trên đảo là một biệt thự mang phóng cách độc đáo. Vừa bước vào đại sảnh lộng lẫy, Cố Nguyên lập tức nhìn thấy Camille đang hào hứng chạy tới. Hóa ra Camille đã đến từ sớm, hai người phụ nữ ôm nhau vui vẻ chào hỏi.

Thấy vậy, Quý Kỳ Sâm nhẹ nhàng dặn dò: "Hai người nói chuyện trước đi, ở bên kia có một nhà hàng, muốn ăn gì cũng có, nếu cần thêm gì thì có thê gọi nhân viên phục vụ, con có việc lên lầu trước.”

Cố Nguyên cũng hiểu con trai nhà mình là tổng giám đốc tập đoàn AK, cho dù ra đảo nghỉ phép cũng không thể bỏ dở công việc trong tay, vội vàng nói: "Được, con cứ bận đi, đừng lo cho tôi, mẹ đi cùng Camille là được!"

Sau khi Quý Kỳ Sâm lên lầu, Camille đi theo Cố Nguyên trở về phòng. Phòng ở đây rất rộng rãi, có cả một cửa sổ sát đất hướng ra biển, rèm cửa màu trắng phấp phới theo gió biển thổi qua, mang theo hơi thở tươi mát trong lành, cảm giác rất tuyệt vời!

Cố Nguyên nằm trên giường, vừa nghỉ ngơi vừa thảo luận kế hoạch tiếp theo với Camille. Camille rất nỗ lực bày mưu tính kế: "Mấu chốt là bất ngờ, cô phải cho bọn họ một bất ngờ, như vậy hai người đó mới vui mừng và cảm động được!”

Cố Nguyên hài lòng thở dài: "Có cô là tôi yên tâm rồi, khỏi cần suy nghĩ gì hết, đến lúc đó cứ nghe theo lời cô là được, dù sao ánh mắt và thẩm mĩ của cô rất đỉnh mà!”

Camille nhìn dáng vẻ lười biếng của Cố Nguyên, ghen tỵ nâng cằm: "Cô có hai đứa con trai hiếu thuận như vậy, không cần bận tâm điều gì, chỉ cần nằm xuống hưởng thụ."

Camille ghen tị với Cố Nguyên, ghen tị phát điên luôn.

Có thể nói, Cổ Nguyên đã đạp đổ toàn bộ giá trị quan của cô ấy trong hai mươi năm qua.

Lúc trước cô ấy từng nghĩ, chỉ cần mình kết hôn với một người đàn ông giàu có thì sẽ trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.

Nhưng bây giờ cô ấy phát hiện ra, tìm một người đàn ông giàu còn chẳng bằng đẻ một đứa con trai có tiền nữa!

Đàn ông sẽ có ngày thay lòng, vứt bỏ vợ con, nhưng con trai thì không thể không hiếu thuận với mẹ mình! Chỉ cần một câu “Mẹ là mẹ con” là bất khả chiến bại luôn!

Cố Nguyên cũng có phiền não nhỏ của mình: "Con trai Kỳ Sâm thì rất tốt, nhưng Nhiếp Ngộ kia kìa, tôi cũng chẳng biết nói thằng bé thế nào nữa!”

Nói rồi, cô bắt chước dáng vẻ của Nhiếp Ngộ, nói lại mấy câu lúc trước của anh cho Camille nghe, cuối cùng chốt lại: "Thằng nhóc này đúng là thiếu dạy dỗ."

Đôi mắt to của Camille khẽ chớp: "Thật ra, Cố Nguyên, cô có bao giờ cảm thấy, Nhiếp Ngộ làm vậy là để thu hút sự chú ý của cô không?”

Cố Nguyên: "Sự chú ý của tôi?"

Camille: "Ừ, giống như trẻ con tuổi phản nghịch vậy đó, cố ý làm một vài hành vi tiêu cực để thu hút sự chú ý của cô, khiến cô để ý tới mình. Tôi nghĩ cậu ta làm vậy chỉ muốn được cô quan tâm hơn, yêu thương hơn mà thôi!”

Nói đến đây, Camille cũng có chút bất lực, ai có thể ngờ rằng đối tượng mà cô ấy đang miêu tả chính là ông chồng quốc dân nổi tiếng Nhiếp Ngộ chứ! Đúng là quá sức chịu đựng!

Cố Nguyên: "..."

Là như vậy ư? Chẳng lẽ Nhiếp Ngộ thật sự cố ý làm như vậy?

Là bởi vì thấy Quý Kỳ Sâm ngoan ngoãn, săn sóc cô nên thằng bé muốn đối nghịch lại?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc