Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 70: Con trai hiếu thảo no.1 Quý Kỳ Sâm

Trước Sau

break

 

Cố Nguyên nhớ tới hai bạn cùng phòng của mình, cảm thấy bọn họ rất đáng yêu, hơn nữa cả hai đều ngây thơ, lương thiện, không tin cô cũng là chuyện dễ hiểu.

 

Đợi đến lúc cô mang đặc sản địa phương về làm quà, bọn họ nhất định sẽ sốc lắm cho xem.

 

Buổi chiều, lúc Cố Nguyên lên máy bay tư nhân cùng con trai, cô nhớ tới chuyện này, không nhịn được mà tủm tỉm cười.

 

Nhiếp Ngộ nhìn cô cười, bèn hỏi: "Mẹ cười ngây ngô gì thế?”

 

Cố Nguyên vội vàng thu lại nụ cười, nhìn Nhiếp Ngộ, chợt nhớ tới chuyện của Hoắc Tư Giai: "Không có gì, tự nhiên nhớ tới Hoắc Tư Giai kia thôi. Nhiếp Ngộ, mẹ nhắc lại một lần nữa, lòng hiếu thảo của con mẹ nhận được rồi, nhưng mẹ hy vọng sau này con đừng làm loại chuyện nguy hiểm như vậy nữa, được không?”

 

Nhiếp Ngộ hơi nhíu mày, đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ giễu cợt: "Lòng hiếu thảo? Có phải mẹ nghĩ nhiều quá rồi không?”

 

Cố Nguyên ha hả một tiếng: "Vậy tại sao anh lại đụng Hoắc Tư Giai? Đừng nói với mẹ là con chỉ thấy người ta không vừa mắt.”

 

Nhiếp Ngộ: "Con cảm thấy cô ta khá đẹp, muốn thu về làm bạn gái thứ hai mươi, vậy nên mới tạo ra một cuộc gặp gỡ đầy khác biệt như vậy. Thế nào, đủ sáng tạo không? Bây giờ ba cô ấy đang kiện con, bọn con sẽ tạo ra tia lửa tình yêu tuyệt vời thông qua việc tiếp xúc hai bên luật sư.”

 

Cố Nguyên nghiêng đầu quan sát con trai mình, cô cảm thấy trong quá trình sao chép ADN của con trai chắc chắn có vấn đề, đầu óc cứ như úng nước vậy!

 

Nhiếp Ngộ nhìn dáng vẻ hoài nghi nhân sinh của Cố Nguyên, nở nụ cười: "Đùa thôi, con đúng là chướng mắt cô ta, chọc mẹ một chút mà mẹ cũng tưởng thật à?”

 

Cố Nguyên bất đắc dĩ lườm anh, suy nghĩ hiếu thảo gì đó bay thẳng ra ngoài đại dương luôn rồi!

 

Cô quay sang nói chuyện với con trai Kỳ Sâm.

 

Trong hai đứa con trai, vẫn là Kỳ Sâm ngoan hơn một chút, đối xử với người ngoài thì như tảng băng di động, nhưng đứng trước mặt người mẹ ruột là cô thì như gió xuân ấm áp, vừa săn sóc lại hiếu thuận.

 

Quý Kỳ Sâm miệt thị liếc Nhiếp Ngộ một cái, sau đó cúi đầu nói chuyện với Cố Nguyên, hỏi Cố Nguyên mấy ngày nay đi học thế nào, huấn luyện hình thể có vất vả hay không, có muốn mời giáo viên ba lê đến dạy thêm không.

 

Cố Nguyên lập tức mặt mày hớn hở, không ngừng kể lại chuyện ở trường ra sao, mua ba lê thế nào.

 

Nhiếp Ngộ ngồi một bên, nhìn hai mẹ con vừa nói vừa cười, về sau không biết Quý Kỳ Sâm nói gì mà Cố Nguyên còn bật cười thành tiếng.

 

Thật đúng là hòa hợp!

 

Nhiếp Ngộ khinh thường thu hồi ánh mắt, lấy ra máy tính bảng rồi bắt đầu chơi trò chơi, vẻ mặt hờ hững.

 

Cố Nguyên vừa nói chuyện với Kỳ Sâm, vừa lén liếc về phía Nhiếp Ngộ, thấy anh không nhìn về phía này nữa, mà tự mình chơi game.

 

Ồ, con trai đang chơi trò gì vậy nhỉ?

 

Cố Nguyên nghến cổ nhìn qua, nhìn cả nửa ngày mới nhìn rõ được hình ảnh, trong đầu lập tức ghi nhớ lại, đợi một lát xuống máy bay, cô cũng muốn tải về chơi thử!

 

Nói một lúc lâu, Cố Nguyên cảm thấy hơi mệt, không thể không nói thiết bị trên máy bay riêng của con trai Kỳ Sâm thật sự quá đầy đủ thoải mái, sau khi ăn một bữa tối có thể sánh ngang với nhà hàng năm sao, cô trở về phòng nằm xuống ngủ.

 

Nằm trên chiếc giường lớn thoải mái cùng với ghế ngồi khó chịu ở khoang phổ thông trong trí nhớ trước kia hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Cố Nguyên ngủ vô cùng ngon giấc, thế cho hôm sau lúc bị đánh thức, cô vẫn mơ màng muốn ngủ tiếp.

 

Dụi mắt bước ra khỏi phòng, hai đứa con trai đã đứng sẵn đợi cô.

 

Một trái một phải, cao lớn đẹp trai, hệt như hai pho tượng thần giữ cửa.

 

"Đến rồi à?" Cô mơ hồ hỏi con trai Kỳ Sâm.

 

"Vâng, đã đến rồi." Quý Kỳ Sâm lạnh nhạt nói: "Chúng ta xuống máy bay thôi.”

 

“Ồ, vậy đi thôi.”

 

Quý Kỳ Sâm nắm lấy tay Cố Nguyên, đỡ cô xuống máy bay, còn nhân viên bên cạnh thì xách hành lý xuống, những hành lý này đều do Quý Kỳ Sâm kêu người chuẩn bị trước.

 

Nhiếp Ngộ tay đút vào túi quần, nghiêng người dựa vào cửa máy bay nhìn một màn này.

 

Không thể không nói, luận về việc làm con trai hiếu thảo, Nhiếp ngộ tự thẹn không bằng.

 

Máy bay con mẹ nó đã hạ cánh một tiếng đồng hồ, thế mà Quý Kỳ Sâm kia nói phải chờ, chờ mẹ anh ngủ dậy rồi mới được xuống!

 

Bội phục, bội phục sát đất luôn!

 

Nhìn hai mẹ con cuối cùng cũng chịu xuống máy bay, Nhiếp Ngộ cười khẩy một tiếng.

 

Sau khi xuống máy bay, Cố Nguyên lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt, không nhịn được mà “Oa” một tiếng.

 

Lúc cô mắc bệnh nan y cũng chỉ mới mười tám tuổi, trước mười tám tuổi luôn cố gắng học tập để thi đậu Học viện điện ảnh, cuộc sống của cô khi đó chỉ mới bắt đầu, kinh tế gia đình lại không khá giả gì, đương nhiên không có điều kiện ra nước ngoài du lịch. Có thể nói đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài chơi, tới một đất nước xa xôi như Úc.

break

Báo lỗi chương