Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 69: Cố Nguyên đáng thương

Trước Sau

break

 

Hoắc Tư Giai tức giận: "Cậu không biết lái xe nhưng bạn cậu biết. Cậu để bạn cậu tông vào xe tôi, suýt thì đụng chết bọn tôi rồi. Cậu cố ý đụng bọn tôi, làm hại bọn tôi đến muội buổi casting, nếu không tôi nhất định có thể phát huy tốt hơn.”

 

Lúc này, mấy người bạn của Hoắc Tư Giai cũng tiến lại gần. Bọn họ nhìn Cố Nguyên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hôm ấy bị đụng phải như vậy, bọn họ bị hoảng sợ thì không nói, nhưng xe bị hỏng, không đi được, chỉ có thể bắt taxi, mà trời mưa nào dễ bắt xe, đã thế còn bị bùn đất bắn tung toé khắp người. Bọn họ lo lắng đến độ muốn chết muốn sống, cuối cùng vất vả lắm mới thay được một bộ quần áo khác rồi chạy tới tham gia casting, nhưng lúc đó sao có thể phát huy tốt được!

 

Ngẫm lại thôi đã tức muốn nổ phổi!

 

Trần Vũ Đình bên cạnh nghe vậy, đột nhiên bật cười tiếng: "Thôi đi, bớt ở đây thổi phồng bản thân. Ngươi ta tổ chức casting chọn nữ chính, không phải xem cậu đi sớm hay đi muộn, mà là xem năng lực của cậu kìa. Nếu cậu thật sự có tài, cho dù trùm bao tải tới thì vẫn được chọn như thường thôi. Cậu không được chọn là do vấn năng lực của cậu đấy. Lúc vào casting, người ta có bảo cậu diễn thử không? Ngay cả diễn thử cũng không có, chứng tỏ ngoại hình của cậu không khả quan lắm đâu, lớn lên thành dáng vẻ này rồi, cậu còn ở đây nói này nói nọ gì nữa?”

 

Ở đây đều là sinh viên học viện điện ảnh, đương nhiên vẻ ngoài không tệ, nền tảng cũng tốt, hơn nữa bình thường thử vai đều sẽ cho diễn thử một đoạn. Mọi người nghe Trần Vũ Đình nói vậy, buồn bực hỏi: "Người ta không cho Hoắc Tư Giai diễn thử ư?”

 

"Dáng vẻ Hoắc Tư Giai cũng không tệ, sao cậu ấy không được diễn thử nhỉ?”

 

"Không biết, chắc là nhìn khí chất. Tới nghe nói vị đạo diễn Ninh kia không chỉ nhìn bề ngoài, còn nhìn khí chất bên trong.”

 

"Oa ghê gớm vậy á..."

 

Mấy người xung quanh mồm năm miệng mười bàn tán, Hoắc Tư Giai nghe mà cả người khó chịu. Rõ ràng vẻ ngoài của cô ta không tệ, trong nhà có tiền, gia cảnh tốt hơn bạn học bình thường, gu ăn mặc thời trang. Ngoại hình con gái thường dựa vào cách ăn mặc, ăn mặc đẹp thì khí chất tự nhiên cũng cao, nhưng ai biết hôm thử vai đạo diễn chỉ hỏi đúng một câu đã bảo cô ta đi, hoàn toàn không có hứng thú gì với cô ta cả.

 

Cô ta đã chịu đủ đả kích, muốn trút lửa giận về phía Cố Nguyên, không ngờ mấy bạn học lại nói như vậy khiến cô ta vừa tức vừa xấu hổ, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Cố Nguyên, cô ta chỉ ước có thể nhào tới xé nát cái mặt kia.

 

Cô ta tức giận cười khẩy một tiếng: "Sự thật rành rành ra đó, tôi đã bảo ba tôi ra mặt, ông ấy sẽ mời luật sư điều tra chuyện này, cậu cứ chờ đi! Tuy xe nhà tôi không bằng xe của cha nuôi của cậu, nhưng tiền bồi thường không rẻ đâu, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, tôi chống mắt lên xem mấy người bồi thường thế nào!”

 

Nói xong, cô ta tức giận rời đi.

 

Các bạn cùng lớp thấy vậy, đều tò mò nhìn về phía Cố Nguyên, có người đồng tình, cũng có nghi hoặc, đâm xe là chuyện gì, chẳng lẽ Cố Nguyên thật sự tông Hoắc Tư Giai? Cô to gan tới vậy ư? Còn cha nuôi là chuyện gì nữa? Thật hay giả vậy?

 

Vương Nguyệt Hàm và Trần Vũ Đình thì lo lắng cho Cố Nguyên: "Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì? Hoắc Tư Giai không đối phó với cậu thật đấy chứ? Lỡ ba cậu ta mời luật sư thì làm sao bây giờ?”

 

Cố Nguyên lại không hề lo lắng: "Yên tâm, không phải tớ đụng, cậu ta tìm phiền phức cũng không tìm đến tớ. ”

 

Thật ra cô rất phản đối chuyện Nhiếp Ngộ cố ý đụng xe Hoắc Tư Giai, dù sao cũng là con người, lỡ đụng chết hay tàn tật gì thì sao? Đây là chuyện cả đời đó! Loại hành vi nguy hiểm này, đương nhiên là không nên làm.

 

Nhưng Hoắc Tư Giai không bị thương, bản thân chỉ hơi chật vật chút thôi, bây giờ lại hùng hổ tìm cô gây phiền toái, còn liên miệng nói cô nhận cha nuôi! Điều này khiến chút đồng tình ít ỏi của cô lập tức tan thành mây khói.

 

Hiện tại cô ít nhiều cũng hiểu rõ, biết trình độ đua xe của con trai mình không tệ, còn từng đoạt được giải quán quân đua xe. Vậy nên ngày đó thằng bé dám đụng là đã có nắm chắc rồi. Bây giờ đụng cũng đụng rồi, mất tiền thì mất thôi, chẳng có gì to tát cả.

 

Đương nhiên, có thời gian vẫn nên tâm sự với con trai nhiều hơn, uốn nắn lại tam quan của thằng bé, về sau không được làm loại chuyện nguy hiểm này nữa.

 

Thời gian rất nhanh đã đến thứ sáu, mấy bạn học trong lớp bắt đầu lên kế hoạch cuối tuần cùng nhau ra ngoài vui chơi. Hoắc Tư Giai không đi, dường như cô ta đã quên luôn tức giận hôm trước, đắc ý nói: "Gần đây tớ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, định ra ngoài chơi mấy hôm.”

 

Nghe vậy, tất cả mọi người tò mò: "Wow, cậu tính đi đâu thế?”

 

Hoắc Tư Giai nở nụ cười: "Cũng không có gì, tớ chỉ đặt tour du lịch du thuyền đắt nhất của Thiên Ngự thôi.”

 

Lời này vừa nói ra, mấy bạn học đều ngạc nhiên: "Du thuyền của Ngự Thiên á?”

 

Hoắc Tư Giai gật đầu: "Ừm, đã đưa tiền đặt cọc rồi!”

 

Đương nhiên cũng có người hỏi hết bao nhiêu tiền, Hoắc Tư Giai lơ đãng nói: "Chuyến này đi ra ngoài, cũng chỉ có tám mươi vạn thôi. ”

 

Tám mươi vạn!

 

Tuy các bạn học không phải người nghèo gì, phần lớn đều là con nhà khá giả, hoặc là trong nhà kinh doanh nhỏ. Nhưng dù vậy, không phải gia đình nào cũng không có khả năng tùy ý lấy ra tám mươi vạn để đi du lịch.

 

Hơn nữa mọi người đều biết du thuyền Ngự Thiên, đây là du thuyền đắt nhất cao cấp nhất. Nghe nói sau khi len, ban ngày có thể gặp thủ tướng của một quốc gia nào đó, buổi tối có thể nghe đại minh tinh hát. Nói chung, chỉ cần lên được du thuyền kia, gần như đã có cơ hội tiến vào vòng giao tiếp của xã hội thượng lưu!

 

Hoắc Tư Giai nhìn mọi người hâm mộ, nở nụ cười: "Tớ đã đặt trước ba mươi vạn rồi, trước khi xuất phát sẽ nộp thêm năm mươi vạn nữa, thật ra tám mươi vạn đi một chuyến như vậy cũng không đắt!”

 

Thế này mà còn không đắt, không ít bạn học muốn khóc tại chỗ. Người so với người, đúng là tức chết mà!

 

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nhìn Hoắc Tư Giai khoe khoang, còn đặc biệt đăng lên vong bạn bè, phía dưới một đám người chạy vào khen ngợi, không khỏi thở dài: "Người có tiền có khác!”

 

Bọn họ hỏi Cố Nguyên. "Cố Nguyên, cuối tuần cậu có dự định gì, hay là chúng ta cùng đi dạo phố nhé?”

 

Cố Nguyên vội vàng nói: "Lần sau nha, cuối tuần tớ có hẹn đi chơi với người nhà rồi.”

 

Trần Vũ Đình: "Người nhà? Là người thân giàu có của cậu á? Cậu định đi đâu vậy?”

 

Cố Nguyên: "Một hòn đảo lớn ở Úc.”

 

Lời này vừa nói ra, Trần Vũ Đình cùng Vương Nguyệt Hàm lập tức nghi hoặc: "Cuối tuần này cậu đi Úc á?”

 

Cố Nguyên: "Đúng vậy! Người thân của tôi đã sắp xếp rồi.”

 

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm hai mặt nhìn nhau, sau đó vương Nguyệt Hàm hạ thấp giọng nói: "Cố Nguyên, cậu đúng là đơn thuần, cái gì cũng không biết. Chắc cậu nhầm lẫn thôi, đi sang Úc cũng phải mười giờ bay, cộng thêm thời gian kiểm tra an ninh này kia, một ngày cuối tuần hoàn toàn không đủ thời gian cho cậu chơi!”

 

Trần Vũ Đình gật đầu: "Lời này cậu nói với bọn tớ thì được, nhưng đừng nói với người khác, đặc biệt là nhóm Hoắc Tư Giai. Nếu không bọn họ nhất định sẽ chê cười cậu khoe khoang linh tinh, nói cậu chưa tới Úc bao giờ đã khoác lác.”

 

Cố Nguyên: "Tớ nói thật.”

 

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm cùng nhau an ủi Cố Nguyên: "Yên tâm, đương nhiên bọn tớ tin tưởng cậu, nhưng cậu đừng nói cho người khác biết.”

 

Cố Nguyên: "..."

 

Thôi, Cố Nguyên quyết định không giải thích nữa, càng giải thích càng rối, cuối cùng cô chỉ nói: "Tớ sẽ mang quà về cho các cậu!”

 

Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm cười: "Bọn tớ rất mong chờ! ”

 

Đương nhiên, bọn họ không tin món quà này được mua ở Úc!

 

Cố Nguyên đáng thương, nhất định cậu ấy tưởng rằng tới Úc cũng giống như đi dạo sân sau nhà mình!

 

Bọn họ không được vạch trần cậu ấy!

break

Báo lỗi chương