Ba đứa con trai khác ư?
Nghe Camille nói vậy, Cố Nguyên hơi sửng sốt.
Lúc đầu cô nghe nói mình có năm đứa con trai, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn. Dù sao trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy mình mới mười tám tuổi, còn chưa kết hôn, sao lại đột nhiên có năm đứa con trai được?
Hiện giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Cố Nguyên cũng chấp nhận mình không phải tiểu tiên nữ mười tám tuổi, mà là mẹ già bốn mươi tuổi. Hơn nữa cô còn nhanh chóng nhập vai, sắp tới còn muốn chuẩn bị sinh nhật để giảng hòa cho hai đứa con trai nữa!
Nhưng ngay từ đầu, cô chưa từng nghĩ tới ba người con trai khác của cô là ai.
Trước mắt cô chỉ biết mình có một đứa con trai hai mươi bốn tuổi, có lẽ là anh cả. Mà hai người còn lại, chắc là nhỏ hơn Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ nhỉ? Không biết hai đứa đã trưởng thành chưa, có được nuôi dưỡng tốt hay không, cuộc sống có suôn sẻ hay không, tính cách có đoan chính hay không, có gây hại cho xã hội hay không.
Ngẫm lại, tuy con trai Kỳ Sâm có tiền, nhưng quan hệ cha con lại xa cách, ngay cả sinh nhật của bản thân cũng chẳng thèm để ý, quả thực là một cỗ máy kiếm tiền không biết nghỉ ngơi. Còn Nhiếp Ngộ, tuy thằng bé có nhiều nhân tính hơn, nhưng lại nghịch ngợm, thích làm chuyện xấu. Lỡ ba đứa con trai còn lại của cô có gì không tốt nữa, vậy cô chính là tội nhân lớn rồi!
Đầu Cố Nguyên phình to. Là một người mẹ già có năm đứa con trai, cô phát hiện mình phải lo lắng quá nhiều thứ.
Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu: "Thôi, tôi không nghĩ nữa, chờ sinh nhật của con trai kết thúc, tôi sẽ liên hệ với viện nghiên cứu, hỏi thăm về tìm ba người còn lại.”
Cô không cầu có thêm ba đứa con trai hiếu thuận, chỉ mong bọn họ có thể sống tốt, phẩm hạnh đoan chính tích cực hướng về tương lai!
Sau khi cúp máy, Cố Nguyên mở WeChat, vào nhóm "Khu vườn nhỏ của các bảo bối thiên tài", đơn phương tuyên bố với hai đứa con trai: "Tối thứ Sáu, chúng ta sẽ cùng nhau lên máy bay của Kỳ Sâm ra đảo chơi, hi vọng chúng ta sẽ có một cuối tuần vui vẻ.”
Sau khi gửi tin nhắn này, không đợi hai đứa con trai có hành động gì, cô lập tức bá đạo tuyên bố: "Đây là quyết định của mẹ, phản đối không hợp lệ, các con phải dành thời gian tham gia buổi du lịch cuối tuần cho mẹ!”
Vừa gửi xong, Quý Kỳ Sâm là người đầu tiên gọi điện cho cô: "Mẹ, tại sao phải cho cậu ta đi chung?”
Cố Nguyên bá đạo đáp lại: "Có chuyện thì nói trong nhóm!”
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại của Nhiếp Ngộ cũng lập tức gọi tới: "Con không muốn ngồi máy bay của cậu ta! Với thẩm mĩ của họ Quý kia, máy bay của cậu ta cũng chẳng ra gì đâu! Con muốn ngồi máy bay tư nhân mới đặc chế của con cơ!”
Cố Nguyên: "Phản đối vô hiệu, muốn nói gì thì vào nhóm.”
Liên tiếp cúp điện thoại của hai đứa con trai, Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được cảm giác làm mẹ, đó chính là: Mẹ là mẹ, các con đều phải nghe lời mẹ!
Vì thế trong nháy mắt, các bảo bối thiên tài trong khu vườn nhỏ của cô vẫn luôn yên tĩnh, nay lại ầm ĩ, nháo nhào như nồi cháo!
Cưỡi kiến đi xem biển: "Con không muốn đi máy bay của cậu ta, tại sao chứ! Ghét bỏ.jpg.”
Quý Kỳ Sâm: "Ha ha.”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Cậu không biết nói gì ngoài ha ha à? Đồ mặt than! Nhìn thấy là phiền.”
Quý Kỳ Sâm: "Tôi thấy cậu cũng không nuốt nổi cơm!”
Cố Nguyên nhìn hai con trai nhà mình chửi nhau trong nhóm, rất vui vì bọn họ đang tranh luận vấn đề "đi máy bay của ai", chứ không phải "có nên đi hải đảo hay không". Có thể thấy, đối với chuyện đi hải đảo tổ chức sinh nhật, cả hai đã đạt được sự đồng thuận, rất tốt.
Cô nói trong nhóm: "Thảo luận hợp lý, vui lòng không được công kích cá nhân!”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Nếu mẹ đã ở đây thì nói cho rõ ràng đi, tại sao con phải tổ chức sinh nhật với cậu ta? Cứ nghĩ tới mấy chuyện cậu ta làm là con lại thấy dị ứng!”
Quý Kỳ Sâm: "Mấy chuyện tôi làm? Vậy xin hỏi cậu cả Nhiếp, chẳng lẽ cậu quên mình đã làm gì rồi sao?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Quý Kỳ Sâm, giữa chúng ta có mâu thuẫn, nhưng cậu đừng quên, là cậu công kích sản nghiệp nhà tôi trước!”
Quý Kỳ Sâm: "Xin lỗi, tôi nhớ là có chuyện này đấy."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Nhờ cậu mà cổ phiếu công ty nhà tôi giảm bao nhiêu, cậu biết không?”
Quý Kỳ Sâm: "Vậy cậu có biết cậu đã nói gì không?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Không phải tại cậu khiêu khích nên tôi mới nói mấy lời đó à? Là cậu khơi mào trước!”
Quý Kỳ Sâm: "Thế sao cậu không hỏi tại sao tôi công kích Lục Chi Khiêm? Tại sao cậu lại bao che cho Lục Chi Khiêm? Cậu có biết Lục Chi Khiêm là ai không?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Tại sao tôi phải quan tâm đến chuyện của Lục Chi Khiêm? Quý Kỳ Sâm, anh làm tổn hại đến cổ phiếu nhà tôi là chuyện rõ như ban ngày mà.”
Quý Kỳ Sâm: "Ha, sao tôi lại nói chuyện với một kẻ ngốc cơ chứ!”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Tôi cũng thắc mắc tại sao mẹ lại sinh ra một đứa như cậu!”
Quý Kỳ Sâm: "Phải đó, tôi cũng tự hỏi, chúng ta thật sự là anh em ư?”
Cố Nguyên im lặng đóng cuộc khẩu chiến của hai anh em lại, sau đó xách cặp chuẩn bị đi học.
Cô ngồi trong xe, nhắm mắt suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban nãy. Không biết vì sao, cô cảm thấy mỗi khi con trai Kỳ Sâm cãi nhau với Nhiếp Ngộ, hình như càng giống có mùi vị con người hơn.
......
Cố Nguyên đến trường, tiết đầu tiên là huấn luyện cơ bản biểu diễn, loại tiết học kiểu này đều là phân nhóm, khoảng sáu bảy người một nhóm, giáo viên sẽ ra một đề tài, mọi người thay phiên nhau biểu diễn và quan sát nhận xét.
Rất không khéo, Cố Nguyên và Hoắc Tư Giai được phân chung một nhóm, kẻ thù gặp mặt đương nhiên vô cùng đỏ mắt, Hoắc Tư Giai khinh thường nhìn Cố Nguyên: "Cậu còn mặt mũi đến lớp à?”
Cố Nguyên rất vô tội bày tỏ: "Tư Giai, cậu sao vậy? Sao cậu lại nói tôi như vậy?”
Hoắc Tư Giai nhìn dáng vẻ vô tội của Cố Nguyên, quả thực hận không thể tát cô một cái: "Cậu cho người đụng xe vào tôi, cậu muốn lấy mạng tôi! Ban ngày ban mặt, lá gan của cậu đúng là không nhỏ. Tôi thật sự nhìn không ra đấy, không ngờ cậu lại là loại người như vậy!”
Cố Nguyên buồn bực chớp mắt, càng thêm vô tội hỏi: "Tôi muốn lấy mạng cậu á? Tư Giai, có phải cậu nằm mơ chưa tỉnh không? Nếu tôi thật sự muốn giết cậu, sao cậu còn chưa báo cảnh sát?”
Hoắc Tư Giai khinh bỉ nói: "Tôi báo cảnh sát, nhưng cậu lái xe bỏ chạy.”
Cố Nguyên buông tay: "Cậu nhầm rồi, tôi đâu biết lái xe.”
Hoắc Tư Giai tức đến không nói lên lời: "Cố Nguyên, cậu biết giả vờ thật đấy! Cậu bảo ba nuôi của cậu lái xe đụng tôi! Bây giờ còn tỏ vẻ vô tội?”
Cố Nguyên: "Vậy tại sao cậu không nhắc tới việc cậu lái xe tạt nước lên người tôi?”
Cả hai tranh luận như vậy, đương nhiên kéo tới không ít người vây quanh. Mọi người đều không tập diễn nữa, ùa tới xem náo nhiệt. Khi nghe Cố Nguyên nói cô không biết lái xe, có người không khỏi bật cười.
"Rốt cuộc hai người có chuyện gì thế, nếu liên quan đến mạng người thì đến đồn cảnh sát giải quyết, ở chỗ này cãi nhau có ích lợi gì."
"Đúng vậy, chúng tôi còn phải học nữa, các cậu làm ảnh hưởng đến việc lên lớp như vậy, chậm trễ thời gian, sau này giáo viên hỏi thì ai chịu trách nhiệm?”