Ánh đèn cam nhạt chiếu xuống bàn kính, phủ một màu hồng mờ ảo lên hộp quà nhỏ tinh tế.
Bên trong hộp quà là một chiếc khuy măng sét, hia mặt cắt pha lê trong suốt tinh xảo, dưới ánh đèn lại càng thêm sáng rực rỡ.
Nhiếp Ngộ một tay chống cằm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, chăm chú nhìn khuy măng sét trong hộp.
Mua thì mua cùng một chỗ nhưng là hai chiếc khác nhau, một chiếc còn cực kỳ phù hợp với anh.
Nói cách khác, từ lúc anh chưa nhận mẹ, chưa dẫn bà ấy về nhà, bà ấy đã coi anh là con trai, nhớ tới mua quà sinh nhật cho anh!
Trái tim Nhiếp Ngộ như được ủ trong những viên kẹo ngọt ngào và ấm áp, chìm đắm trong tư vị trước nay chưa từng có.
Anh chưa bao giờ thiếu những thứ nhỏ nhặt này. Mỗi khi đổi mùa, các thương hiệu lớn và thời trang cao cấp sẽ gửi danh sách quần áo mới nhất tới biệt thự để anh chọn lựa, ngay cả phụ kiện đi kèm cũng có trợ lý chuẩn bị đầy đủ.
Nhiếp Ngộ lấy tay xoa mặt, phát hiện mình đang cười toe toét cả buổi chỉ vì một cặp khuy măng sét nhỏ xíu này.
"Haizz!" Anh thu khóe miệng đang cười lại, cố để bản thân thở dài một tiếng. Sau khi thở dài, anh lại không nhịn được mà bật cười.
Trong lòng anh không khỏi đắc ý: "Mẹ vẫn nhớ tới mình. Tuy ngoài miệng suốt ngày dạy dỗ mình, nhưng thật ra vẫn nhớ kĩ sinh nhật mình, còn mua cả quà sinh nhật nữa! Vậy nên trong lòng bà ấy, chắc chắn địa vị của anh và Quý Kỳ Sâm là như nhau!”
Sau khi đưa ra kết luận này, cả người NN đều trở nên hưng phấn. Đầu tiên anh lấy điện thoại ra, chọn góc có ánh sáng tốt rồi cẩn thận chụp chiếc khuy măng sét lại, sau đó đăng lên Weibo, còn viết thêm một dòng caption: Khuy măng sét này, tôi rất thích.
Sau khi đăng xong, anh cũng không để tâm mấy bình luận trên mạng nói gì, tắt Weibo đi, bắt đầu mở ra hướng dẫn “Làm thế nào để hiếu thuận với cha mẹ” mà anh đã lưu trước đó rồi nghiêm túc nghiên cứu.
Tên Quý Kỳ Sâm kia, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng thích đối nghịch với anh! Ừ thì coi như mấy phương diện khác anh hơi kém một chút, nhưng anh không tin tới cả chuyện này cũng thua kém cậu ta!
Anh nhất định sẽ trở thành con trai hiếu thảo số một!
......
Cố Nguyên cảm thấy sau khi tặng quà cho Nhiếp Ngộ, hình như con trai rất ngượng ngùng, trốn trong phòng cả buổi không chịu ra ngoài, mãi tới buổi tối cắt bánh ngọt mới chịu xuất hiện.
Cố Nguyên và Camille cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, chúc hai anh em sinh nhật vui vẻ, nhưng hai nhân vật chính lại không hát, chỉ đứng lù lù ra đó. Sau đó Cố Nguyên không chịu nổi nữa, trực tiếp cầm cây gậy tiên nữ được tặng khi mua bánh mà vỗ vào đầu hai đứa con trai.
Sau khi bị đánh, cuối cùng cả hai cũng chịu mở miệng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Hát xong, Cố Nguyên nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Hai đưa ghé đầu lại gần một chút, gần thêm chút nữa, cười nào, cà tím!”
Nhiếp Ngộ mở miệng, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
Bây giờ anh còn chưa tiêu hóa xong bí kíp hướng dẫn “Làm con hiến thảo”.
Về phần Quý Kỳ Sâm, anh chỉ nhướng mày, dáng vẻ không thèm để ý.
Bình thường anh đã không thích cười, tại sao chụp ảnh với Nhiếp Ngộ lại phải cười như tên ngốc?
Anh và Nhiếp Ngộ thân thiết lắm chắc?
Không thân nhá! Ngoài việc có một chút quan hệ huyết thống ra, hai người họ hoàn toàn không liên quan gì đến nhau!
Vậy nên ai muốn chụp ảnh với cậu ta chứ!
Camille cầm điện thoại ra hiệu: "Hai người mỗi người cầm một miếng bánh rồi cười nào."
Cố Nguyên: "Đúng vậy, đúng vậy, đội mũ sinh nhật lên nữa."
Chụp ảnh với Quý Kỳ Sâm? Đội mũ sinh nhật, cầm bánh kem, kêu cà tím??
Nghe thế nào cũng thật khủng khiếp!
Nhiếp Ngộ không ngừng đấu tranh giữa lòng hiếu thảo và hy sinh hình tượng bản thân, cuối cùng anh chọn hình tượng.
Nhiếp Ngộ: "Mẹ! Đột nhiên con thấy không khỏe, con về phòng nghỉ ngơi trước nha!”
Vừa dứt lời, anh chợt nghe Quý Kỳ Sâm khó khăn nói: "Con, con không thoải mái lắm."
Nhiếp Ngộ nghe mà tức muốn chết, tên đáng ghét này còn muốn học chiêu của anh á?
Không có một tí sáng tạo nào!
Không ngờ vừa nói xong, chợt nghe Cố Nguyên hét lên một tiếng, sau đó Quý Kỳ Sâm đột nhiên ngã xuống.
Nhiếp Ngộ sững sờ.
Cổ Nguyên lo lắng, vội vàng chạy tới: "Kỳ Sâm, Kỳ Sâm?”
Nhiếp Ngộ nghiến răng, được lắm, Quý Kỳ Sâm, dám giở trò lại trước mặt tôi?
Để xem ai tàn nhẫn hơn ai!
Nhiếp Ngộ lập tức ôm tim nhắm mắt lại, ngã xuống đất.
Thế là Cố Nguyên vừa chạy qua đỡ một đứa con trai, chưa kịp quay đầu thì một đứa nữa cũng ngã xuống.
Cố Nguyên sững sờ hét lên: "KỳSâm, Nhiếp Ngộ? Các con sao vậy? Mau gọi bác sĩ! Trên đảo có bác sĩ cấp cứu không? Mau lên!”