Mà lúc này, ngay trên ban công biệt thự, Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ, hai anh em đang đứng nhíu mày nhìn hai người bên kia.
Lông mày Nhiếp Ngộ nhíu chặt, con ngươi nheo lại: "Sao tôi đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh ấy nhỉ, chẳng lẽ mẹ và bác sĩ Lạc này nói cái gì rồi?"
Quý Kỳ Sâm nhíu mày, đăm chiêu nói: "Mẹ và bác sĩ Lạc chắc chắn không chỉ là bác sĩ và bệnh nhân bình thường, mẹ có tâm lý ỷ lại với vị bác sĩ này."
Nhiếp Ngộ: "Chẳng lẽ đây chính là sự đồng cảm của bệnh nhân đối với bác sĩ trong truyền thuyết?"
Quý Kỳ Sâm hờ hững nhìn Nhiếp Ngộ một cái.
Nhiếp Ngộ không hài lòng: "Cậu nhìn tôi làm gì? Có bản lĩnh sao không qua kia nghe thử, xem mẹ với bác sĩ Lạc kia nói gì?”
Quý Kỳ Sâm: "Những chuyện này đều không có ý nghĩa."
Nhiếp Ngộ: "Vậy cái gì mới có ý nghĩa?"
Ánh mắt Quý Kỳ Sâm dừng trên bãi cỏ cách đó không xa.
Cách cửa sổ thủy tinh sát đất, có thể nhìn thấy một cô gái trẻ hai mươi tuổi đang đứng song song cùng một lão trung niên hơn năm mươi tuổi, một người bóng lưng mảnh khảnh thướt tha, trẻ trung, tràn đầy sức sống, người còn lại mặc âu phục, dù phong độ nhẹ nhàng, nhưng đã lớn tuổi rồi.
"Cậu nghĩ..."
Quý Kỳ Sâm dùng một loại ngữ khí đùa cợt hỏi: "Bác sĩ Lạc đó, có thể xứng với mẹ chúng ta sao?"
"Đương nhiên không xứng! Chuyện này cần phải nghĩ nữa à?”
"Đúng vậy."
Quý Kỳ Sâm thản nhiên nói, sau đó xoay người trở về phòng.
Có lẽ hai mươi lăm năm trước, mẹ anh và vị bác sĩ Lạc này thật sự có gì đó. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, giữa hai người bây giờ đã khác nhau một trời một vực. Nếu như có gì thì cũng chỉ là những hồi ức đối cùng chút tình cảm ngày xưa mà thôi.
Về phần bí mật của viện nghiên cứu, đương nhiên anh sẽ âm thầm điều tra rõ ràng.
"Nhưng mà..." Nhiếp Ngộ nhét hai tay vào túi quần, nhướng mày nhìn hai người ở xa xa: "Nếu mẹ thật sự muốn tìm bạn trai, tôi cảm thấy ba tôi khá được đấy."
---------------------------------
Đối với chuyện mình đột nhiên có thêm một đứa con trai, Cố Nguyên cũng chậm rãi tiếp nhận.
Thân là con trai, Lạc Quân Thiên có thể nói là xứng chức một trăm phần trăm, trong công việc anh sẽ chỉ đạo giúp đỡ cô, trong cuộc sống sẽ quan tâm đến cô, ngẫu nhiên có chút phiền não nhỏ, anh luôn có thể kịp thời phát hiện mà an ủi cô, có đôi khi Cố Nguyên cảm thấy, đứa con trai này thật sự là quá thân thiết, quá tri kỷ đến mức hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Thỉnh thoảng Cố Nguyên khó tránh khỏi khen ngợi Lạc Quân Thiên vài câu, mỗi khi như vậy cô đều phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp, vì thế đành phải nghĩ lại ưu điểm của Nhiếp Ngộ, ưu điểm của Kỳ Sâm rồi chân thành khen ngợi một hồi.
Mấy lần như vậy, Cố Nguyên cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cô than phiền với Camille: "Khó khăn lắm quan hệ cửa Kỳ Sâm với Nhiếp Ngộ mới tốt lên được, không còn long tranh hổ đấu nữa, thế mà bây giờ lại chung kẻ thù là Lạc Quân Thiên. Quân Thiên rất tốt mà, không hiểu sao hai đứa nó lại không chịu nhận vị anh cả này."
Camille đang ưu nhã nếm thử salad bơ: "Nếu là tôi, tôi cũng không chấp nhận đâu. Mẹ của mình, tại sao phải chia sẻ với người khác? Hơn nữa, đối với cậu Quý mà nói, cậu ấy vốn là anh lớn, tự nhiên thành lão nhị. Còn cậu Nhiếp, đấu tranh tư tưởng lắm mới tiếp nhận một anh trai, bây giờ đột nhiên lại có thêm một anh trai nữa?"
Cố Nguyên ngẫm lại, đúng là có vấn đề thật.
Nhưng sau khi lo lắng một hồi, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt: "Thật ra không phải tôi cần bọn họ hòa thuận ở chung, dù sao cũng không phải là anh em ruột thịt bình thường, chỉ có xíu quan hệ huyết thống qua tôi mà thôi, dưới loại tình huống này, nếu như ở chung không được thì cần gì phải cưỡng cầu? Chỉ cần không có mâu thuẫn lớn là được."
Sau khi suy nghĩ kỹ, hình như không có gì để lo lắng cả.
Phiền toái Nhiếp Ngộ gây ra lúc trước cũng thuận lợi giải quyết xong, đầu tiên là phòng làm việc của Lạc Quân Thiên đăng tin thanh minh, rồi Nhiếp Ngộ rút thủy quân lại, thuê người bình luận tích cực, trí nhớ của cư dân mạng rất ngắn ngủi, rất nhanh đã không còn ai nhắc tới chuyện này nữa.
Cố Nguyên vẫn đóng phim như bình thường. Buổi sáng, Nhiếp Ngộ đột nhiên đề cập đến buổi đấu giá từ thiện sắp tới Bazarila: "Mẹ, mẹ nhất định phải tham gia buổi cuộc đấu này, sau này mẹ còn muốn ở trong giới giải trí lăn lộn, thì nên tiếp xúc trước đi."
Bây giờ Cố Nguyên đã học được rất nhiều từ Lâm Lộ, tất nhiên cô hiểu rằng tham gia buổi đấu giá kiểu này là cơ hội gần như không thể đối với một người mới như cô, may mắn thay, cô có con trai cho đi cửa sau!
Cố Nguyên: "Được, tất nhiên mẹ sẽ đi chứ. Nhưng con trai, có thể để Lâm Lộ đi cùng mẹ không ?"
Nhiếp Ngộ: "Được, mẹ, mẹ muốn dắt ai đi cũng được hết."
Cố Nguyên: "Cảm ơn con trai!"
Cố Nguyên vui vẻ báo lại tin này cho Lâm Lộ, Lâm Lộ đương nhiên cực kì vui mừng và cảm kích, hưng phấn đến mức không biết nên nói gì.
"Nghe nói tư cách tham gia lần này rất cao, ngay cả nhà họ Hoắc cũng tới!"
"Nhà họ Hoắc?"
"Đúng vậy, nghe nói chính là nhà họ Hoắc đó đó!"
"Cái nào?"
Quý Nguyên nhớ tới hai cha con đã từng gặp qua lần trước, không phải chứ?
"Trời ạ, chính là nhà họ Hoắc ở nước X đó, cái gia tộc siêu giàu đó! Nghe nói nhà họ Hoắc rất hiếm khi tham gia mấy hoạt động kiểu này đấy."
Đúng thật...
Trong lòng Cố Nguyên rơi lộp bộp mấy tiếng.
Cô không muốn gặp hai cha con kia, đặc biệt là tên quỷ nhỏ láo xược!