Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 128: Tham gia nhóm chat

Trước Sau

break

 

Việc Lạc Quân Thiên là con trai mình là một cú sốc không nhỏ đối với Cố Nguyên. Vậy nên lúc mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm trưa, cô suýt nữa đã kêu to "thầy Lạc, mời anh ngồi trước", may còn chưa buột miệng thì cô đã kịp ý thức lại được, đây là con trai nhà mình, không phải thầy Lạc.

 

Lạc Quân Thiên rất thấu hiểu, bất đắc dĩ nói: "Là lỗi của con, đáng ra ngay từ đầu con không nên giấu diếm mẹ, mẹ ngồi đi."

 

Thân làm mẹ, Cố Nguyên đương nhiên được ngồi trước.

 

Sau khi ăn cơm xong, Lạc Quân Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười hỏi: "Mẹ, con nhớ mẹ từng nói mẹ có tạo một group nhỏ đúng không, hay là mẹ thêm con vào luôn nhé?"

 

Nghe con trai nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cố Nguyên hơi mất tự nhiên.

 

Nhóm gia đình này gần đây rất tích cực, bình thường cô không có việc gì làm sẽ gửi ảnh mình quay phim vào nhóm, ảnh chụp sau khi trang điểm luôn có thể nhận được một đống rắm cầu vòng của hai con trai, Nhiếp Ngộ thì hết lời khen ngợi, còn Quý Kỳ Sâm chỉ có một câu khô cằn "Mẹ rất đẹp".

 

Lúc nói chuyện phiếm với Lạc Quân Thiên, đúng là cô từng nói mình có tạo một group nhỏ cho hai đứa con trai, nhưng có một điều cô chưa nói, cũng không đề cập tới, đó chính là tên nhóm: Khu vườn nhỏ của các bảo bối thiên tài.

 

Lạc Quân Thiên là ai? Lạc Quân Thiên là con trai của cô, nhưng mới trở thành con trai của cô được một buổi trưa thôi, trước đó anh là lưu lượng hàng đầu giới giải trí, là tiền bối mà cô một lòng kính nể!

 

Sao cô có thể không biết xấu hổ mà cho người ta biết, chính tay cô tạo ra một cái nhóm với cái tên như vậy?

 

Cố Nguyên do dự một lát, nhưng cũng chỉ là một lát mà thôi, cô rất nhanh hiểu rõ, đều là con trai, cô không kéo vào là không được, đành phải cắn răng thỏa hiệp: "Được, để mẹ thêm con vào."

 

Lạc Quân Thiên mỉm cười gật đầu, Quý Kỳ Sâm bên cạnh mặt không thay đổi cầm dĩa, Nhiếp Ngộ thì không tiếng động nhai bít tết, ánh mắt kia giống như muốn biến Lạc Quân Thiên thành bít tết nhai luôn.

 

Sau khi vào nhóm, Lạc Quân Thiên không nhịn được cười ra tiếng: "Mẹ, tên cái nhóm này..."

 

Cố Nguyên: "Sao, rất ngây thơ phải không?"

 

Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ lập tức nhìn về phía Lạc Quân Thiên, thái độ giống như, anh nói thử một câu ngây thơ xem, coi bọn tôi có xé nát anh không?

 

Lạc Tư Niên bất đắc dĩ nhìn lướt qua Lạc Quân Thiên.

 

Lạc Quân Thiên cười lắc đầu: "Không có, con cảm thấy rất đáng yêu."

 

Nói như vậy còn tạm được!

 

Sau khi ăn cơm xong, Cố Nguyên tiễn cha con nhà họ Lạc rời đi, Lạc Quân Thiên nhìn thoáng qua ba Lạc: "Ba, con có chút việc đi trước, ba nói chuyện với mẹ vài câu nhé?"

 

Lạc Tư Niên hơi trầm ngâm một chút, gật đầu.

 

Lạc Quân Thiên tạm biệt Cố Nguyên xong, lái xe rời đi trước.

 

Vì thế trên bãi cỏ lớn bên ngoài biệt thự, chỉ còn lại Cố Nguyên và Lạc Tư Niên.

 

Một lão trung niên đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai hơi nhuộm sương, trên mặt mang theo dấu vết lắng đọng của năm tháng, mà người kia vẫn giống như hoa cúc đầu xuân, vẫn ở độ tuổi đẹp nhất.

 

Cố Nguyên nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhất thời không biết mở miệng thế nào, cuối cùng cười than thở, nói: "Bác sĩ Lạc, tôi nhớ năm đó trước bàn giải phẫu, anh nói với tôi đây là phẫu thuật sinh tử, nếu thành công, tôi sẽ giành lại được sinh mệnh của mình, mà anh sẽ đạt được thành tựu lớn nhất trong đời, nếu thất bại, tôi sẽ chết, mà sự nghiệp của anh cũng sẽ kết thúc. Cho nên cuộc phẫu thuật đó, đối với cả anh và tôi mà nói, đều là cửa ải sinh tử."

 

Ánh mắt Lạc Tư Niên nhìn Cố Nguyên tràn ngập hồi ức: "Đúng vậy, cho nên hai chúng ta vừa là bệnh nhân và bác sĩ, vừa là bằng hữu kề vai chiến đấu."

 

Cố Nguyên: "Lúc đó, tôi đã nghĩ tới cả hai loại kết quả, hoặc là tôi sẽ không tỉnh lại, hoặc là tôi tỉnh lại, rồi chúng ta sẽ nghênh đón thành công lớn nhất trong cuộc đời."

 

Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến kết quả thứ ba, cô có tỉnh lại, nhưng tỉnh lại ở hai mươi lăm năm sau.

 

Lạc Tư Niên cười: "Như vậy không phải cũng rất tốt à, bây giờ cô tỉnh lại, có người thân mới, quan hệ giữa cô với con trai cỏ vẻ không tồi nhỉ."

 

Cố Nguyên nghĩ đến con trai, nhịn không được nở nụ cười: "Lúc mới tỉnh lại, tôi cảm thấy thế giới này rất cô đơn, xung quanh thay đổi quá nhanh, tôi chẳng hiểu nổi mọi thứ ở nơi này, may là có bọn họ."

 

Lạc Tư Niên: "Tôi thấy bọn họ không thích Quân Thiên lắm, đặc biệt là cậu Nhiếp."

 

Cố Nguyên nghe ông nói vậy bèn cười ra tiếng: "Tên nhóc ấy à, chỉ là tính tình trẻ con thôi."

 

Nói xong, cô đem chuyện Lạc Quân Thiên ra tay hướng dẫn cô đối phó Nhiếp Ngộ như nào, buộc Nhiếp Ngộ phải đến công ty làm việc ra sao nói cho Lạc Tư Niên, Lạc Tư Niên nghe xong cũng bất đắc dĩ cười: "Quân Thiên nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng thật ra từ nhỏ đã là một tên nhóc nghịch ngợm, loại kế bậy bạ này, cũng mất công nó thể nghĩ ra.”

 

Cố Nguyên ngẫm lại những chủ ý Lạc Quân Thiên đưa ra cho mình, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị: "Quân Thiên giúp tôi rất nhiều, không ngờ nó lại là con cả của tôi, vậy chẳng phải là sau này có thể để Quân Thiên quản Nhiếp Ngộ sao?"

 

Ý tưởng hay đấy chứ!

 

break

Báo lỗi chương