Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 127: Ai sợ ai!

Trước Sau

break

 

Lạc Quân Thiên nhìn ra mẹ mình không thoải mái, bèn mỉm cười đổi đề tài: "Mẹ, thật ra con tiến vào giới giải trí vốn là vì mẹ. Năm đó mẹ để lại nhật kí cho ba, sau đó ba đưa lại cho con. Con đọc được khát vọng của mẹ đối với diễn xuất, cùng nhìn thấy ảnh chụp năm xưa của mẹ, thế nên mới nảy sinh ý định tiến vào giới giải trí.”

 

Cố Nguyên nghe con trai nói vậy, không khỏi nhớ tới cuốn nhật kí năm đó của mình. Cô viết gì trong đó nhỉ?

 

Hình như là mấy câu lải nhải than phiền đủ thứ thì phải?

 

Mấy thứ xàm xí như vậy, Lạc Quân Thiên đều xem hết rồi?

 

Đối với cô mà nói, Lạc Quân Thiên là một ảnh đế mà cô kính trọng. Để anh nhìn thấy mấy câu than phiền linh tinh trong nhật kí như vậy, thật sự quá xấu hổ!

 

Nhưng đây cũng là con trai của cô, một người rất thân thiết.

 

Cảm giác này rất kỳ lạ, hai mươi lăm năm ngủ say, thời không thay đổi, bây giờ cô cảm nhận được hương vị tình thân một cách hết sức kì diệu.

 

Nhờ cuốn nhật kí của cô mà con trai nảy sinh ý định tiến vào giới giải trí, hiện giờ số phận đưa đẩy lại trở thành thầy giáo diễn xuất của cô, không chỉ dạy dỗ mà còn chăm sóc cô khắp nơi...

 

Cố Nguyên im lặng một hồi, sau đó cúi đầu thở dài: "Mẹ thật sự không ngờ mọi chuyện là như vậy. Thật ra ban đầu mẹ cũng nghi ngờ Lạc Quân Thiên là con trai của mẹ, nhưng nhìn con quá có phong phạm ảnh đế, thế là mẹ bèn xem con là tiền bối mà kính trọng, không ngờ kết quả lại như vậy."

 

Lạc Quân Thiên nhớ tới chuyện lúc trước, cười tủm tỉm: "Lúc trước mẹ từng hỏi con, rõ ràng là đang thăm dò.”

 

Cố Nguyên ngẫm lại, chính mình cũng thấy buồn cười: "Con biết mẹ nghi ngờ, thế mà không chịu nói gì cả.”

 

Lạc Tư Niên nhìn hai mẹ con, cười thở dài: “Quân Thiên, thằng nhóc này!"

 

Ba người vừa nói vừa cười, Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm bên cạnh hai mặt nhìn nhau.

 

Vẻ mặt của Quý Kỳ Sâm không thay đổi, chỉ đứng bên cạnh quan sát.

 

Nhiếp Ngộ thì hoàn toàn ngu người luôn!

 

Cho nên, vừa rồi anh còn muốn khiêu khích, bôi nhọ Lạc Quân Thiên trước mặt mẹ , dù sao thì việc các nghệ sĩ trốn thuế là chuyện bình thường, anh cũng không tin mình không nắm thóp được anh ta!

 

Kết quả là, người ta cung cấp kinh phí chữa bệnh cho mẹ anh!

 

Nói cách khác, nếu không có anh ta, có lẽ mẹ anh sẽ không thể thuận lợi tỉnh lại?

 

Nhiếp Ngộ nhất thời bị đả kích nặng nề.

 

Đúng lúc này, sau khi ôn chuyện với con trai lớn xong, cuối cùng Cố Nguyên cũng nhớ tới đứa con trai “có vài khuyết điểm” nhà mình.

 

Cố Nguyên: "Nhiếp Ngộ, bây giờ con đã rõ chưa? Anh trai cũng vì mẹ nên mới làm như vậy. Thế mà con lại tung tin bịa đặt trên mạng, khiến cả cộng đồng mạng rối loạn hết cả lên, con đã biết sai chưa?”

 

Nhiếp Ngộ tâm như tro tàn: "... Con biết sai rồi."

 

Cố Nguyên: "Vậy còn không mau xin lỗi anh cả đi?"

 

Nhiếp Ngộ yếu ớt nói: "... Xin lỗi..."

 

Nhìn con trai như vậy, Cố Nguyên cũng hiểu được phần nào tâm lý của anh. Đứa nhỏ ngốc này, tự vác đá đập vào chân mình rồi chứ gì?

 

Lạc Quân Thiên mỉm cười nói: "Mẹ, không sao đâu, người đại diện của con sẽ giải quyết chuyện này, chỉ cần Nhiếp Ngộ rút lại thủy quân, tung ra vài tin hot đè xuống là xong xuôi ngay. Về phần thanh danh của con, chút chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, trí nhớ của cư dân mạng vốn không tốt mà.”

 

Nói đến đây, Lạc Quân Thiên tiếp tục: "Con về tin hot, công ty của em ba sắp tổ chứ đấu giá từ thiện đó, tin tức có sẵn luôn.”

 

Chuyện tới nước này, Nhiếp Ngộ còn có thể nói gì nữa?

 

Cái tên bụng dạ đen tối này, con hổ mặt cười này, anh ta đã tính toán cả rồi!

 

Đây rõ ràng là một âm mưu! Một âm mưu chỉnh chết anh không đền mạng!

 

Hiện giờ Nhiếp Ngộ bắt đầu hoài nghi, có lẽ mấy tin tức xấu kia của Lạc Quân Thiên cũng là cố ý!

 

Anh nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn Lạc Quân Thiên: "Đúng vậy, ý kiến của anh cả không tệ.”

 

Không phải chỉ cung cấp kinh phí chữa bệnh mấy năm nay cho mẹ thôi sao?

 

Ai sợ ai chứ!

 

Nhiếp Ngộ âm thầm siết chặt tay, quyết tâm đòi lại một đòn.

 

Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: "Mẹ, mấy năm nay anh cả vì mẹ mà đã trả giá rất nhiều, quả thật không dễ dàng gì.”

 

Cố Nguyên: “Đúng vậy.”

 

Nhắc tới chuyện này, Cố Nguyên không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Tư Niên một lần nữa.

 

Chính cô cũng không ngờ, đằng sau sự tỉnh lại của cô, có người phải trả giá nhiều tới vậy.

 

Nhiếp Ngộ: "Để cảm ơn chú Lục, con quyết định trích ra 100 triệu từ tiền tiết kiệm cá nhân để tài trợ cho viện nghiên cứu. Từ nay về sau, kinh phí nghiên cứu của viện nghiên con sẽ lo hết, anh cả không cần phải vất vả kiếm tiền nữa.”

 

Lạc Tư Niên hơi ngạc nhiên: "Chuyện này... sao chú có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ? Không cần đâu, quá nhiều rồi!”

 

Cố Nguyên cũng bất ngờ: "Nhiếp Ngộ, con không cần phải như vậy!"

 

Nhiếp Ngộ thấy mẹ bất ngờ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.

 

Tất cả đều là con trai, trước kia anh không biết, nhưng bây giờ biết rồi thì nhất định phải tận hiếu!

 

"Chỉ có 100 triệu mà thôi, chú Lạc đừng khách sáo. Tất cả đều vì mẹ cả, chú Lạc có thể tiếp tục nghiên cứu bệnh tình của mẹ cháu. Mẹ ngủ say nhiều năm như vậy, liệu có tạo thành tổn thương gì cho cơ thể không? Tóm lại, chỉ cần mẹ cháu khỏe mạnh, nghiên cứu gì Nhiếp Ngộ cháu cũng bao tất!”

 

Nghe vậy, Lạc Tư Niên thở dài cảm thán: “Đứa nhỏ này, lòng hiếu thảo rất đáng khen!”

 

Cố Nguyên hơi bất đắc dĩ: "Nhiếp Ngộ, thật ra chuyện lần này, anh con không có ý trách móc gì con đâu. Con đừng vì chuyện này mà chi tiền lung tung.”

 

Nhiếp Ngộ bỗng cảm thấy rất thoải mái, mỉm cười nhìn anh cả: "Con không biết thì thôi, nếu đã biết thì không thể tiếp tục làm phiền anh cả nữa. Anh cả, sau này anh không phải lo nữa đâu, chuyện của mẹ cứ giao lại cho em.”

 

Còn anh, lo quay phim cho tốt, tránh xa mẹ tôi ra!

 

Anh có ba làm ở viện nghiên cứu, nhưng tôi có ba là ông trùm giới giải trí, gia trài bạc triệu đấy!

 

Bàn về hiểu thảo với mẹ á? Số tiền cỏn con anh kiếm được, tôi không thèm để vào mắt nhá!

break

Báo lỗi chương