Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 126: Chân tướng

Trước Sau

break

 

Nhiếp Ngộ không phục, cực kì không phục, đặc biệt là tiếng “em ba” kia!

 

Nếu muốn nhận anh trai, anh chỉ nhận một mình Quý Kỳ Sâm thôi! Lạc Quân Thiên kia là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà anh ta chỉ nhờ vào quan hệ với mẹ đã có thể làm anh cả của anh? Dựa vào đâu anh phải làm lão tam?

 

Nhiếp Ngộ kiềm chế suy nghĩ của mình, nheo mắt lại, đánh giá Lạc Quân Thiên trước mặt.

 

Đeo kính gọng vàng, vẫn điệu cười ngàn năm không đôit, tao nhã thong dong, ảnh đế đỉnh cấp Lạc Quân Thiên.

 

Đương nhiên anh biết vị ảnh để này trông có vẻ ôn hòa, nhưng thật ra anh ta là một tên bụng dạ đen tối. Nếu không thì sao có thể dụ dỗ mẹ thành thế này chứ?

 

Ha ha, còn muốn anh nói gương học theo?

 

"Anh cả, thật ra em rất tò mò. Mấy tin tức bôi đen anh trên mạng chắc không phải tự nhiên mà có đâu chỉ?" Nhiếp Ngộ cười nói.

 

"Tin tức bôi đen? Anh đọc được khá nhiều, không biết em ba đang nhắc tới tin tức nào thế?” Lạc Quân Thiên đỡ mắt kính, dáng vẻ rất vô tội.

 

"Cái khác thì không nói làm gì, nhưng chuyện anh chơi thuốc và rửa tiền thì phải nói rõ ràng." Nhiếp Ngộ khẽ cau mày, nghiêm túc nói: "Vì anh là anh cả, hẳn là anh nên làm gương cho bọn em chứ! Mấy thứ này tốt nhất không nên dính vào, nếu dính vào rồi thì sao làm gương được, đúng không? Mẹ, con nói đúng không?"

 

Đương nhiên Cố Nguyên không đồng ý: "Mẹ tin thầy Lạc không phải..."

 

Cô vô thức gọi thầy Lạc theo thói quen, nhưng nói được một nửa lại cảm thấy không đúng.

 

Đây là con trai của cô, sao cô gọi con trai là thầy Lạc được?

 

Lạc Quân Thiên rất săn sóc nói: "Mẹ, trước kia con giấu giiếm thân phận là do con không tốt, sau này mẹ cứ gọi con là Quân Thiên"

 

Cố Nguyên vội vàng gật đầu: "Được, Quân Thiên."

 

Nói xong, cô tiếp tục chuyện vừa nãy: "Đương nhiên mẹ không tin mấy tin tức bậy bạ trên mạng kia, nhưng cứ để mãi thì cũng không tốt. Bởi vì người khởi xướng chuyện này là Nhiếp Ngộ, vậy để Nhiếp Ngộ phối hợp với con thanh minh đi. Sau khi vụ này chìm xuống, con là anh cả, muốn xử phạt Nhiếp Ngộ thế nào thì tùy con quyết định."

 

Lời này nghe thì có vẻ công bằng, nhưng thật ra là đang bao che cho Nhiếp Ngộ.

 

Tuy con trai Nhiếp Ngộ có một rổ khuyết điểm, nhưng thằng bé... rất đáng yêu. Tuy lần này thằng bé làm sai, nhưng cũng trách cô không hiểu rõ động thái tư tưởng của con trai, không cho nó cảm giác an toàn. Vậy nên Cố Nguyên mới bảo Lạc Quân Thiên tùy ý đưa ra hình phạt cho Nhiếp Ngộ, như vậy Lạc Quân Thiên cũng sẽ không quá nhẫn tâm.

 

Nhưng hiển nhiên Nhiếp Ngộ không hiểu được ý tốt của mẹ già, tức giận nói: "Mẹ, mấy tin tức này bị phát tán ra ngoài đúng là vấn đề của con. Nhưng con là cậu chủ của Hezong, là thái tử gia giới giải trí được mọi người tung hô, con có trách nhiệm và nghĩa vụ dọn dẹp những thứ bẩn thỉu trong ngành giải trí, cho các diễn viên một môi trường tốt, một khoảng trời trong xanh. Vậy nên dù đây là anh cả của con, con cũng muốn đại nghĩa diệt thân. Nếu hôm nay anh cả đã ở đây rồi, vậy phiền anh giải thích một chút, nếu không..."

 

Đuôi mắt anh khẽ nhếch, hiện lên vẻ trào phúng không dễ phát hiện: "Làm sao bọn con có thể nhận một người như vậy làm anh cả, đúng không?”

 

Những lời này vô cùng hiên ngang lẫm liệt, cực kì có khí thế!

 

Dù nhìn thế nào cũng không giống lời mà Nhiếp Ngộ có thể nói ra.

 

Cố Nguyên lại cảm thấy anh nói khá có lý.

 

Nhưng mà......

 

"Nhiếp Ngộ, con nói không sai, nếu con có nghi ngờ gì thì có thể hỏi thẳng anh trai, để thằng bé giải thích với con. Nhưng con lại không hỏi mà trực tiếp lan truyền ra bên ngoài, làm tổn hại đến danh tiếng của anh trai con, như vậy là không đúng! Bây giờ con cứ hỏi anh trai rõ ràng trước đi, hỏi xong thì lo nghĩ cách giải quyết chuyện này đi nhé?”

 

Lạc Tư Niên cau mày: "Tin tức xấu gì? Quân Thiên, con giải thích đi?”

 

Ông đúng là không biết thật. Lúc con trai tới tìm ông nói muốn gặp Cố Nguyên, ông mới vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, vậy nên cũng không biết rõ thế giới bên ngoài.

 

Ông chỉ biết có tin tức xấu, nhưng tin tức gì thì lại không rõ. Bây giờ nghe Nhiếp Ngộ nói, hình như có vẻ rất nghiêm trọng thì phải?

 

Lạc Quân Thiên: "Mẹ, thật ra con cũng đang muốn giải thích chuyện này với mọi người đây. Dù sao con là anh cả, phải làm gương cho các em chứ!"

 

Ừm ừm, vậy giải thích đi.

 

Nhiếp Ngộ thoải mái đứng một bên, chờ “anh cả” giải thích.

 

"Thật ra chuyện này ba biết rõ hơn con. Năm đó, chi phí chữa bệnh của mẹ là khoản trợ cấp nghiên cứu mà ba xin được. Nhưng sau khi mẹ bị đóng băng, số tiền này ngày càng ít, dần trở nên không đủ."

 

"Để duy trì hoạt động bình thường của viện nghiên cứu và chi phí đông lạnh của mẹ, lúc đó ba đã thực hiện một số thay đổi, chẳng hạn như giới thiệu một vài mô hình hoạt động thương mại trong viện. Nhưng kể cả như vậy, việc duy trì vẫn rất khó khăn."

 

"Tình hình này vẫn không thể cải thiện cho đến khi con bước vào giới trí. Hầu hết số tiền tôi kiếm được đều được rót vào viện nghiên cứu của ba. Mấy năm gần đây thu nhập của con không tệ nên có san một ít làm từ thiện, phần còn lại thì quyên góp vào mặt y tế. Đây cũng chính là con đường con gửi tiền cho viện nghiên cứu."

 

Sau khi anh nói xong, hiện trường bỗng trở nên im bặt.

 

Cố Nguyên không ngờ rằng, để cô có thể tỉnh lại, Lạc Tư Niên đã phải trả giá biết bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc. Còn con trai lớn thì phải tiến vào giới giải trí kiếm tiền từ khi còn nhỏ...

 

Trong lòng cô có vô vàn cảm xúc lẫn lộn: "Bác sĩ Lạc, mấy năm nay nhờ có anh. Còn Quân Thiên—"

 

Cô thoải mái tỉnh lại, thời gian hai mươi lăm năm cũng chỉ là một câu nói trong miệng người khác. Nhưng trong hai mươi lăm năm đấy, những người bên cạnh cô đã phải trả giá bao nhiêu?

 

Nhìn mái tóc bạc của Lạc Tư Niên, cô bỗng có chút không đành lòng nhìn thẳng.

 

Lạc Tư Niên nhìn Cố Nguyên như vậy, vẫn bình thản trả lời: "Không có gì, cũng không hoàn toàn là vì cô. Trường hợp bệnh của cô là đề tài lớn nhất của viện nghiên cứu chúng tôi, tôi đã xuất bản được không ít bài nghiên cứu, đạt được một vài thành tựu lớn. Có thể nói, thành tựu mà tôi đạt được là đổi từ tính mạng của cô.”

 

Lạc Tư Niên hoàn toàn không hề khoa trương. Mấy bài học thuật này gần như đã làm chấn động toàn thế giới, giúp ông một đường leo thẳng lên vị trí bác sĩ hàng đầu thế giới.

 

break

Báo lỗi chương