Cố Nguyên khẽ hít một hơi, ổn định lại cảm xúc: "Thì ra là như vậy, rất tốt, rất tốt..."
Nói xong, cô nhìn Lạc Quân Thiên: "Chuyện này đúng là có chút ngoài ý muốn, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, nghĩ tới ——"
Quả thật quá khiến người ta bất ngờ, người mình vô cùng tôn kính, vô cùng cảm kích, lại là con trai mình?
Hơn nữa còn là con chung với Lạc Tư Niên?
Lạc Tư Niên: "Lúc cô tỉnh lại, tôi đang tham gia một hội thảo quốc tế quan trọng, lúc về thì cô đã đi mất rồi, sau đó tôi để Quân Thiên tra tung tích của cô, mới biết cô được cậu Quý tìm được, sau đó lại gặp cậu Nhiếp. Lúc ấy tôi nghĩ như vậy cũng tốt, vậy nên chỉ kêu Quân Thiên âm thầm chú ý cô thôi, không quấy rầy cô nữa."
Cố Nguyên vội vàng gật đầu: "Ừm, lúc ấy bác sĩ Trần nói với tôi, nói anh đang có hội thảo gì đó, khi đó tôi vừa tỉnh lại, có hơi rối rắm, tôi..."
Cô không biết nên hình dung cảm giác lúc đó như thế nào, trong suy nghĩ của cô, lúc cô tỉnh lại, hẳn là nên nhìn thấy bác sĩ Lạc cười nói với cô, ca phẫu thuật đã thành công rồi.
Nhưng sự thật là cái gì cũng không có, thế giới đã sớm thay đổi hoàn toàn, bác sĩ Lạc đã trở thành ông già hơn năm mươi tuổi!
Lạc Tư Niên nhìn biểu cảm cô cố gắng giải thích, lộ ra một nụ cười hòa ái, trong mắt cũng tràn ngập bao dung: "Tôi hiểu, dù sao đối với ai cũng không dễ dàng tiếp nhận."
Vậy nên cho dù biết chuyện này rất kì lạ, ông vẫn im lặng không nói gì, cho cô một đoạn thời gian để thích ứng, từ từ tiếp nhận tất cả, chỉ kêu con trai âm thầm bảo vệ.
Lúc ba người nói chuyện, Nhiếp Ngộ càng nhìn càng chịu không nổi.
Tại sao đột nhiên mẹ anh lại có thêm một đứa con trai, chẳng những có thêm một đứa con trai, hơn nữa hình như còn có thêm một ông bạn cũ nhão nhão dính dính?
Làm ơn đi, lão già kia đã hơn năm mươi tuổi rồi, đừng nói chuyện với mẹ anh như kiểu bạn cùng lứa nữa được không hả?
Cho dù trước kia thật sự có cái gì thì hiện tại đã trôi qua hai mươi lăm năm rồi, người đã già rồi, tuyệt đối không có khả năng xứng với mẹ anh!
Dù sao Nhiếp Ngộ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Nghĩ như vậy, Nhiếp Ngộ bắt đầu liều mạng nháy mắt với Quý Kỳ Sâm bên cạnh, anh em, chúng ta nên đứng cùng một chiến tuyến, đã đến lúc chúng ta phải nhất trí đối ngoại rồ!
Quý Kỳ Sâm nhận được ánh mắt của Nhiếp Ngộ, hoàn toàn không muốn để ý tới.
Chuyện này anh đã sớm cho người điều tra, cũng đoán được ít nhiều.
Dù sao người có thể khiến anh không tra ra bất kỳ manh mối nào, hoặc là trong tay nắm quyền lực hơn hẳn mạng lưới quan hệ của anh, hoặc là bản thân người kia xuất thân từ viện nghiên cứu.
Kết hợp với thân thế Lạc Quân Thiên, cùng với việc một phần thu nhập của anh ta đều chảy vào một cơ sở y tế, điều này khiến cho Quý Kỳ Sâm có lý do tin tưởng, người này có liên quan đến mẹ anh.
Đương nhiên, sau khi điều tra ra chuyện này, anh vẫn im lặng không nói cho đứa em trai ngốc nghếch này biết.
Bởi vì Quý Kỳ Sâm cảm thấy chuyện này có gì đó rât quỷ dị, khiến anh có chút hoài nghi.
Với tư cách là người đứng đầu viện nghiên cứu, bác sĩ Lạc là người phụ trách việc điều trị cho mẹ anh, vậy tại sao khi mẹ anh tỉnh dậy lại đúng vào lúc bác sĩ Lạc đi tham gia hội nghị?
Tại sao không có ai tư vấn, phân tích cuộc sống cho mẹ, cứ để mẹ một mình rời đi?
Quý Kỳ Sâm khẽ nheo mắt nhìn hai cha con bên kia, có thể thấy vị bác sĩ Lạc này là một người rất chuyên tâm với nghiên cứu khoa học, ánh mắt nhìn mẹ của anh cũng không có ác ý.
Nghĩ như vậy, anh lại nhìn Lạc Quân Thiên.
Đúng lúc này, Lạc Quân Thiên cũng đang tình cờ nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Quân Thiên mỉm cười dịu dàng.
Quý Kỳ Sâm từ từ thu hồi tầm mắt, không cười.
Anh luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Nếu không phải là cha con nhà họ Lạc, vậy thì có người cố ý làm tan băng trong thời gian bác sĩ Lạc rời đi, sau đó ác ý để mẹ anh rời khỏi viện?
Vậy cha con nhà Lạc kia liệu có biết chuyện này không?
Trong lúc Quý Kỳ Sâm đang không ngừng suy đoán, Nhiếp Ngộ có lòng muốn tìm đồng minh giúp đỡ, nhưng lại bị Quý Kỳ Sâm tàn nhẫn từ chối giao lưu bằng ánh mắt, cuối cùng đành căng da đầu tự mình chiến đấu: "Đều là người một nhà cả, nào, chú Lạc, Lạc ảnh đế, mau ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Nghe Nhiếp Ngộ nói vậy, Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới: "Nhiếp Ngộ, Kỳ Sâm, đây là anh của hai đứa, các con phải gọi là anh cả nhé."
Quý Kỳ Sâm trầm ngâm liếc nhìn Lạc Quân Thiên: "Anh cả."
Hai chữ đơn giản bình thường, không chút thăng trầm.
Cố Nguyên nghe rất hài lòng, đúng là Kỳ Sâm có khác, sau đó lại nhìn Nhiếp Ngộ đầy mong đợi.
Nhiếp Ngộ nghiến răng: "Anh cả."
Cố Nguyên lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Quá tuyệt vời, may mắn Nhiếp Ngộ không tìm chuyện gây sự, chỉ cần chịu gọi một tiếng vậy thôi là đã coi như thừa nhận rồi!
Ai ngờ sau khi gọi một tiếng "anh cả" xong, Nhiếp Ngộ đột nhiên giễu cợt: "Nhưng anh cả này, đã là anh em rồi, vậy chúng ta cũng nên giải quyết chuyện kia một chút chứ nhỉ?"
Cố Nguyên vừa nghe, đầu lại bắt đầu đau.
Ban đầu Nhiếp Ngộ tung tin bậy cho Lạc Quân Thiên, người ta hoàn toàn có thể tìm tới nhà hỏi tội đấy! Bây giờ thì hay rồi, anh anh, em em, với tính cách của Lạc Quân Thiên, đã nhận làm anh cả rồi thì chắc chắn sẽ không kiếm chuyện với em trai nhà mình.
Vậy cho nên nó gọi anh dứt khoát như vậy là để Lạc Quân Thiên không tính sổ chuyện này nữa?
Lạc Quân Thiên nghe vậy thì cười như gió xuân: "Em ba, vậy em định nói gì với anh cả đây?”
Đột nhiên bị kêu một tiếng "em ba", Nhiếp Ngộ xém nữa thì tức hộc máu!
Gọi anh cũng được, gọi em cũng được mà!
Còn bày đặt gọi em ba? Đồ đạo đức giả, thật mẹ nó buồn nôn quá!
Chịu không nổi luôn!