Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 124: Giải thích

Trước Sau

break

 

Một lúc lâu sau Cố Nguyên mới dần ổn định lại cảm xúc.

 

Lạc Quân Thiên săn sóc lấy khăn giấy ra, Nhiếp Ngộ đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng chen trước Lạc Quân Thiên, giơ tay ôm lấy Cố Nguyên, sau đó trực tiếp cầm khăn giấy lau nước mắt cho mẹ: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

 

Động tác dịu dàng, vừa săn sóc vừa chu đáo.

 

Lạc Quân Thiên thấy vậy bèn cười khẽ, không nói gì.

 

Ánh mắt của Lạc Tư Niên đảo qua Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm một vòng, sau đó vui mừng nói: "Chúc mừng cô, Cố Nguyên, hai mươi năm trôi qua, cô không những lấy lại được sinh mệnh của mình, mà còn có thêm những người thân mới, nhìn thấy cô như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm rồi."

 

Mí mắt Cố Nguyên sưng đỏ, lúc nói chuyện có chút giọng mũi: "Bác sĩ Lạc, cám ơn anh, thật sự rất cám ơn anh, tôi..."

 

Cô nghẹn ngào: "Tôi không ngờ bản thân chỉ ngủ một giấc mà đã thành như vậy, ban đầu tôi còn không thể chấp nhận được, sau đó lại cảm thấy, như này hình như cũng rất tốt."

 

Nếu không có hai con trai, thế giới của cô sau hai mươi lăm năm sẽ là một thế giới cô đơn.

 

Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ, hai đứa con này mang đến cho cô không chỉ là sự chăm sóc và mặt vật chất, chúng còn mang đến thứ gọi là tình thân mà cô không tài nào từ bỏ được, vì sao rõ ràng ban đầu rất chán ghét Nhiếp Ngộ, bây giờ lại bởi vì nó làm sai, bị người ta tìm tới cửa mà muốn liều mạng che chở, bảo vệ cho nó, đó là bởi vì cô càng ngày càng coi cả hai là một phần quan trọng nhất,là người không thể thiếu trong cuộc sống này.

 

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhớ ra việc tốt Nhiếp Ngộ và Quý Kỳ Sâm làm, vội vàng nhìn về phía Lạc Quân Thiên bên kia.

 

"Thầy Lạc, những chuyện trên mạng kia, thật sự xin lỗi."

 

Bây giờ hồi tưởng lại, Lạc Quân Thiên hẳn là biết Nhiếp Ngộ làm rồi, cho nên mới để cô về "hỏi ý kiến Nhiếp Ngộ trước" đây mà. Cố Nguyên nhất thời xấu hổ không biết chui vào đâu: "Chuyện này là do tôi không tốt, tôi đã nói chuyện lại với Nhiếp Ngộ rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi."

 

Nhiếp Ngộ: "Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, ai làm người đó quản, chuyện này là do con làm, con thừa nhận. Nhưng con tuyệt đối không hối hận đâu."

 

Lạc Quân Thiên nhìn vẻ mặt ngang ngược của Nhiếp Ngộ, cười: "À?"

 

Cố Nguyên rất bất đắc dĩ, đứa con trai này của cô sao có thể nói chuyện kiểu này cơ chứ?

 

Nhiếp Ngộ phẫn nộ, nghiến răng cười lạnh: "Lẽ ra tôi không nên nhắc tới vào lúc này, nhưng Lạc Quân Thiên, anh đừng tưởng tôi không biết là ai âm thầm ra chiêu xúi giục mẹ tôi, xúi bà ấy quản tôi này nọ."

 

Lạc Quân Thiên vẻ mặt vô tội, buông tay nói: "Mẹ vốn đã muốn quản cậu sẵn rồi, tôi chỉ thuận tiện giúp mẹ nghĩ ra vài chủ ý mà thôi, như vậy cũng sai sao?"

 

Nhiếp Ngộ nhìn chằm chằm Lạc Quân Thiên, không biết vì cái gì, anh cảm thấy trong nụ cười của Lạc Quân Thiên mang theo thứ gì đó không nói rõ được, giống như một người thuần thú vậy, như thể mọi chuyện đều nằm trong bàn tay anh ta.

 

Điều này khiến Nhiếp Ngộ rất khó chịu, xúc động muốn đi lên đánh cho tên kia một trận, cuối cùng nghiến răngnói: "Đây là mẹ tôi, không liên quan gì với anh hết! Vậy nên không có việc gì thì đừng dính vào mẹ người ta chiếm tiện nghi được không hả?"

 

Lạc Quân Thiên nhướng mày: "À, có lẽ tôi quên giới thiệu, tôi cũng là con trai của mẹ, là anh trai của cậu đó."

 

Nhiếp Ngộ: "Anh!"

 

Cố Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Lạc Quân Thiên.

 

Cô rất cảm kích Lạc Quân Thiên, Lạc Quân Thiên đối xử với cô rất tốt, giúp cô rất nhiều chuyện.

 

Ban đầu, cô cũng từng hoài nghi Lạc Quân Thiên liệu có phải là con trai của mình hay không, nhưng sau khi liên tục thử qua vài lần, dần dần cô cảm thấy có lẽ là không phải rồi, sau đó Lạc Quân Thiên chỉ dạy cho cô rất nhiều kĩ năng diễn xuất, rất có phong phạm tiền bối, điều này càng làm cho cô cảm thấy, đối phương sao có thể là con trai mình được!

 

Vậy mà vài giây trước, Lạc Quân Thiên nói anh là con trai của cô?

 

Cô nhìn ý cười ôn hòa trên mặt Lạc Quân Thiên: "Thầy Lạc, anh, anh..."

 

Nên nói thế nào đây, một đại ảnh đế, một tiền bối trong ngành mà mình kính nể, trong miệng lúc nào cũng gọi thầy Lạc này, thầy Lạc kia, hiện giờ lại thành con trai của mình?

 

Ý cười của Lạc Quân Thiên dần thu liễm lại, giọng điệu dịu dàng lại cung kính: "Mẹ, con xin lỗi, lúc trước không phải con cố ý gạt mẹ, con chỉ cảm thấy chuyện này để ba con nói ra sẽ thích hợp hơn."

 

"Ba con" ư.....?

 

Lúc này Cố Nguyên mới ý thức được một vấn đề khác, ba của Lạc Quân Thiên chính là bác sĩ Lạc?

 

Cho nên, ba của đứa con đầu lòng của cô chính là bác sĩ Lạc?

 

Trong lòng dâng lên nghi vấn, thanh âm của Lạc Tư Niên đã vang lên: "Đúng vậy, Cố Nguyên, Quân Thiên là con trai cả của cô, cũng là con trai của tôi."

 

Trong mắt ông vẫn tràn ngập ý cười, thần thái khi nhắc tới chuyện này vẫn thong dong như cũ, nhưng trong lời nói lại lộ ra vài tia hồi niệm: "Năm đó sau khi cô ngủ đông, vốn nên tìm người thích hợp nhất, nhưng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phòng bảo quản năm quả trứng này xuất hiện vấn đề, mặc dù đã nhanh chóng chuyển đi, nhưng một trong số đó lại không thích hợp để làm đông lại nữa, nên bọn tôi chỉ có thể đem quả trứng đó vào lồng ấp trước."

 

Nói đến đây, vẻ mặt ông thu liễm, ngôn ngữ hơi ngập ngừng: "Lúc ấy bởi vì quá vội vàng, lại không có người thích hợp, cho nên đã có Quân Thiên."

 

Đây là một chuyện hơi xấu hổ, dù sao ông cũng vừa là bác sĩ chủ trì năm đó, vừa là người phụ trách chuyện này, nhưng ông lại tự mình dùng quả trứng đầu tiên, hơn nữa còn có một đứa con trai chung với Cố Nguyên.

 

Cố Nguyên cũng ý thức được điều gì đó.

 

Vô luận là ba Nhiếp Ngộ, hay là ba của Quý Kỳ Sâm, đối với cô mà nói, bọn họ đều là người xa lạ, chỉ là do nhân duyên đưa đẩy mà có quan hệ với nhau, cho nên cho dù mọi người có chút xấu hổ nho nhỏ, nhưng đều có thể xem nhẹ, bởi vì cả hai bên không có bất kỳ cảm xúc nào cả.

 

Thế nhưng với Lạc Tư Niên thì không giống vậy.

 

Cố Nguyên và ông rất quen thuộc.

 

Nếu như Lạc Tư Niên không giải thích rõ những thứ này, như vậy hành động ông ấy dùng quả trứng đầu tiên để sinh Lạc Quân Thiên ra đời rất khó nói.

 

Lúc này Cố Nguyên đã hiểu rõ vì sao Lạc Quân Thiên nói rằng cần Lạc Tư Niên tự mình nói ra mối quan hệ này.

break

Báo lỗi chương