Anh trai?
Vốn không hề có cảm giác tồn tại, chỉ ngồi ở một bên xem kịch, Quý Kỳ Sâm hơi nhướng mày, từ khi nào mà Nhiếp Ngộ kêu anh trai thuận miệng như vậy?
Bình thường không phải đều là một câu Qúy Kỳ Sâm, hai câu Qúy Kỳ Sâm à?
Cố Nguyên: "Con làm sai, sao lại để Kỳ Sâm nói?"
Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, cố nén dũng khí trong người, đau đớn nói: "Anh trai nói, nói Lạc Quân Thiên đối với mẹ có mưu đồ bất chính, con cảm thấy anh ấy nói rất có đạo lý nên đã tự điều tra một số chuyện, kết quả mẹ đoán xem thế nào?"
Cố Nguyên: "Như thế nào?"
Nhiếp Ngộ: "Mẹ, mẹ còn nhớ những tài liệu trước kia về Lạc Quân Thiên con đưa mẹ xem không? Thật ra đống tài liệu đó đều là thật, bao gồm cả việc anh ta trốn thuế, dùng phương thức gây quỹ để trốn rất nhiều thuế, đây có thể coi là một phần thu nhập lớn của anh ta đó, thậm chí còn dùng phương thức không rõ ràng thâm nhập vào không ít cơ sở y tế, mà tên của mấy cơ sở y tế kia, nghe cũng chưa từng nghe qua!"
Cố Nguyên nghi hoặc: "Còn có loại chuyện này?"
Nhiếp Ngộ: "Đúng, những chuyện này, anh trai đều có thể làm chứng!"
Nhiếp Ngộ không chút khách khí kéo Quý Kỳ Sâm xuống nước, cái gọi là khó khăn gặp đồng đương chính là đây, anh trai Kỳ Sâm đừng mơ chạy thoát!
Cố Nguyên nhìn về một đứa con trai khác nhà mình là Quý Kỳ Sâm: "Nhiếp Ngộ nói thật sao?"
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mẹ mình, Quý Kỳ Sâm hơi trầm ngâm một chút mới nói: "Quả thật có chuyện này, chẳng qua trước mắt chưa có xác thực ——"
Nhiếp Ngộ lại đột nhiên cắt ngang: "Cũng không có chứng cứ xác thực cho thấy Lạc Quân Thiên đã làm chuyện giết người phóng hỏa gì đó, nhưng quả thật anh ta cấu kết với viện nghiên cứu bất hợp pháp, kết hợp với khả năng trước đó anh ta bị nghi ngờ cắn thuốc, chúng ta có lý do để hoài nghi anh ta có khả năng đang bí mật nghiên cứu một loại chất cấm."
Quý Kỳ Sâm nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng nhìn bãi cỏ ngoài cửa sổ sát đất.
Trên bãi cỏ, các công nhân đang cắt tỉa những cành cây đã khô.
Anh nghiêm túc nhìn bãi cỏ, nghĩ đến vụ thu mua gần đây còn vấn đề gì nữa không.
Cố Nguyên kinh ngạc: "Chất cấm?"
Nhiếp Ngộ: "Đúng vậy!"
Cố Nguyên cầu cứu nhìn về phía đứa con trai đáng tin cậy hơn.
Quý Kỳ Sâm: "Cái này thì con không biết, nhưng trên người người này quả thật có một ít bí mật. Anh ta lại nhiệt tình mẹ như vậy, hẳn là nên có lý do chứ, đúng không?"
Con trai Quý Kỳ Sâm bình thường luôn đáng tin cậy, thế nên sau khi Cố Nguyên nghe được những lời này, có một khoảnh khắc cô bắt đầu hoài nghi phán đoán của bản thân mình.
Nhưng Lạc Quân Thiên cười lên rất ôn hòa, ánh mắt như tràn ngập ánh mặt trời vậy, luôn có thể dùng vài ba câu để giải quyết vấn đề của cô, hơi thở trên người cũng ấm áp sảng khoái, khiến cô bất tri bất giác sinh ra cảm giác thân cận.
Người như vậy, mà lại bí mật làm thuốc cấm?
Sao nghe không đáng tin chút nào vậy?
Cố Nguyên: "Nhưng mẹ cảm thấy cậu ấy không phải người như vậy đâu, cậu ấy..."
Nhiếp Ngộ: "Mẹ ơi! Trong giới này không có chuyện gì mà con không biết cả, là mẹ không hiểu giới giải trí này thôi. Mẹ ngẫm lại thử đi, lúc mới bắt đầu quay phim, không phải mẹ gặp trúng tên đạo diễn Vương gì đó sao? Mẹ, mẹ quá đơn giản rồi."
Nói xong, anh lập tức điên cuồng nháy mắt với Quý Kỳ Sâm.
Quý Kỳ Sâm từ chối cho ý kiến: "Mẹ, chuyện của Lạc Quân Thiên con cũng không biết rõ lắm, nhưng trong giới giải trí, nhiều người bề ngoài thì quang minh lỗi lạc, nhưng cuộc sống riêng tư thì vô cùng hỗn loạn, chuyện này là sự thật."
Nhiếp Ngộ nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Qúy Kỳ Sâm một cái, cậu nói cái này thì có ích lợi gì?
Thời điểm mấu chốt mà vô dụng quá!
Anh đành phải tự mình lên sân: "Đúng vậy, mẹ, chuyện xấu của tên này không ít đâu, không nói cái khác, chỉ nói thân thế của anh ta, con phát hiện ra điểm đáng ngờ rất lớn ——"
Đang nói thì thấy Gia Cát quản gia chạy lại.
Nhiếp Ngộ: "Gia Cát quản gia, bọn tôi đang nói chuyện với mẹ, có việc thì nói sau đi."
Gia Cát quản gia cung kính nhìn cậu chủ nhà mình, trong lòng âm thầm nghi ngờ, rõ ràng vừa nãy vẻ mặt cậu chủ giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp mà, sao bây giờ đổi khách thành chủ nhanh quá vậy?
Nhưng đây cũng không thuộc phạm trù ông có thể quan tâm, ông cung kính nói: "Cậu chủ, có khách tới."
Khách?
Khách nào không có mắt tới cửa lúc này vậy?
Nhiếp Ngộ: "Ai thế?"
Gia Cát quản gia: "Là cậu Lạc, Lạc Quân Thiên."
Cố Nguyên lập tức lo lắng, không phải Lạc Quân Thiên biết chuyện này là do con trai cô làm, cho nên cố ý tìm tới cửa nói chuyện đấy chứ?
Nhiếp Ngộ nghe được ba chữ Lạc Quân Thiên thì nhíu mày, vẻ mặt phòng bị: "Anh ta tới làm gì?"
Gia Cát quản gia: "Ngoại trừ cậu Lạc Quân Thiên, còn có một vị trung niên, hình như là ba của cậu Lạc Quân Thiên."
Ba mẹ con vừa nghe, bèn ba mặt nhìn nhau.
Quý Kỳ Sâm nhíu mày, hình như ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt hơi khựng lại.
Mà Nhiếp Ngộ thì cảm thấy không hiểu nổi, có gì thì mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, không được nữa thì ra tòa thôi, sao phải gọi cả phụ huynh tới?
Cố Nguyên thì sao, cô đột nhiên có một loại cảm giác quái dị, thật giống như con mình gây chuyện, bị người ta gọi cha mẹ tới vậy.
"Vậy, vậy mời khách vào đi."
Khi hai cha con Lạc Quân Thiên được mời vào phòng khách, tâm tình Cố Nguyên vẫn luôn thấp thỏm không yên, cô nhớ tới khi cô còn bé, bị cậu bé lớp kế bên đánh vào đầu, mẹ cô tìm đến tận cửa nhà người ta, lúc đó cha mẹ đối phương hẳn là có cảm giác này.
Cố Nguyên đã chuẩn bị xong khuôn mặt tươi cười, phải cùng người ta đàng hoàng nói chuyện, tận tực giải quyết thật êm ả, Nhiếp Ngộ nhà cô không hiểu chuyện, cô nói xin lỗi là được rồi, sau lại kêu Nhiếp Ngộ xin lỗi người ta, tỏ thành ý sẽ giải quyết vấn đề,...
Nhưng khi Cố Nguyên mỉm cười nhìn về phía cửa, nụ cười trên khuôn cô lập tức cứng đơ lại.
Đi bên cạnh Lạc Quân Thiên là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, tuy rằng tuổi chừng hơn năm mươi, nhưng quanh thân lộ ra khí chất học giả nho nhã.
Cố Nguyên nhìn người kia, trong lúc hoảng hốt chợt nhớ đến hai mươi bảy năm trước.
Hai mươi bảy năm trước, khi cô bôn ba vì kinh phí điều trị, cô đã đến trước mặt một bác sĩ trẻ tuổi, nói về hoàn cảnh của mình, bác sĩ kia đưa cho cô một ly nước ấm, kiên nhẫn nghe cô kể lại tình huống của cô.
Sau đó, cô trao sinh mạng của mình cho anh, người đó cũng dốc hết sức lực để chữa lành cho cô.
Khi cô phải chịu đựng sự thờ ơ của người thân, bị bạn trai phản bội và chứng kiến cơ hội danh vọng đi mất chỉ sau một đêm, người này vẫn luôn ở bên an ủi cô.
Anh nói với cô rằng cuộc sống là một thung lũng khó khăn và nguy hiểm, chỉ những người dũng cảm mới có thể vượt qua, nói với cô rằng cuộc đời của mỗi người đều là một viên ngọc chưa hoàn thiện, nếu nỗ lực hết mình, chắc chắn sẽ có thể chờ được hoa nở.
Vị bác sĩ đó là Lạc Tư Niên.
Là người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi say giấc hai mươi lăm năm.
Như thể vừa ngủ một giấc tỉnh lại, hoảng hốt phát hiện ra thời gian trôi quá nhanh, cô không dám chờ gặp một Lạc Tư Niên của 25 năm sau, bởi vì cô sợ nhìn thấy dấu vết của thời gian, sợ nhìn thấy những điều từng rất tốt đẹp lại bị năm tháng mài mòn.
Giờ đây, cô vô tình gặp lại vị bác sĩ đó, người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi.
Đường nét khuôn mặt vẫn là dáng vẻ quen thuộc kia, hàng lông mày không thay đổi nhiều, nhưng năm tháng cuối cùng vẫn đọng lại những vết hằn trên khuôn mặt của người đàn ông.
Hai mươi lăm năm sau, anh vẫn cười, nụ cười vẫn điềm đạm và dịu dàng như trước.
Chất lỏng ẩm ướt trong mắt Cố Nguyên không cách nào kiểm soát được, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cất tiếng gọi: "Bác sĩ Lạc, đã lâu không gặp."
Lạc Tư Niên mỉm cười nhìn Cố Nguyên: "Đối với cô mới có mấy tháng, đối với tôi đã 25 năm rồi."
Vừa nghe câu này xong, Cố Nguyên không kìm nổi mà rơi nước mắt.