Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 122: Bắt quả tang

Trước Sau

break

 

Trên mạng, những bình luận ác ý và chế giễu nhiều như thủy triều, còn có rất nhiều fan cứng tuyên bố thoát fan.

 

Cố Nguyên nhìn những bình luận này, cơm cũng nuốt không trôi, vội vàng nhắn tin cho Lạc Quân Thiên.

 

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Thầy Lạc, anh đã thấy chưa?"

 

Lạc Quân Thiên: "Thấy rồi."

 

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Vậy làm sao bây giờ? Anh có muốn nhanh chóng làm rõ không? Có cần tôi giúp gì không?"

 

Lạc Quân Thiên gửi tới một icon mặt cười, sau đó chậm rãi gửi tới một hàng chữ: "Cô muốn giúp tôi như thế nào?"

 

"Tôi tìm con trai giúp anh."

 

Lạc Quân Thiên: "Hình như không thích hợp lắm."

 

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Thầy Lạc, anh đừng khách sáo, nếu Nhiếp Ngộ thật sự có thể giúp được, tôi lập tức đi nói với thằng bé."

 

Lạc Quân Thiên rất lâu không nói gì, một lát sau mới trả lời: "Tôi và cậu Nhiếp cũng không quen biết, làm phiền cậu ấy thì ngại quá. Như vậy đi, cô giúp tôi nhắc với cậu Nhiếp chuyện này trước, hỏi ý kiến của cậu ấy thế nào."

 

Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "... Ồ, được rồi."

 

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện trên WeChat, Cố Nguyên nhìn vào lịch sử trò chuyện, tại sao phải hỏi "ý kiến" của con trai cô nhỉ?

 

Có ý nghĩa gì sao?

 

Cố Nguyên càng nghĩ càng thấy bất thường, thế nên buổi chiều lúc quay phim lại bị NG thêm mấy lần.

 

Mãi đến khi đi vào phòng nghỉ ngơi trên lầu, nhìn thấy Nhiếp Ngộ đang cầm một quyển sách quản lý đau khổ ngồi đọc, trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ.

.

Là Nhiếp Ngộ!

 

Lúc trước thằng bé còn từng cầm tài liệu đen của Lạc Quân Thiên tới cho cô xem, chẳng lẽ đã tung ra rồi?

 

Cố Nguyên cố gắng đè xuống suy đoán này, cô không thể nghĩ xấu cho con trai ruột của mình như vậy. Nhưng khổ nỗi, một khi ý niệm này đã xuất hiện, muốn đè thế nào cũng không đè nổi!

 

Đúng lúc này Nhiếp Ngộ ngẩng đầu, anh vừa thấy mẹ là lập tức nở nụ cười: "Mẹ, mẹ về rồi ạ, mẹ xem hôm nay con đọc một hơi hơn ba trăm trang luôn nè, con còn định làm một cuốn sổ ghi chép tâm đắc đó, làm xong sẽ cho mẹ xem."

 

Nhóc con nhà cô cười lên như ánh mặt trời xán lạn, đáng yêu biết bao nhiêu!

 

Đây là con ruột của cô, cô nhất định phải tin tưởng thằng bé, nhất định phải tin tưởng!

 

Cố Nguyên hít sâu một hơi, sau khi tẩy não mình một phen, rốt cục tiến lên, làm như không có việc gì kiểm tra công việc của anh, sau đó rất hài lòng nói: "Làm không tệ."

 

Nhiếp Ngộ cười lộ ra hàm răng trắng bóng, bộ dáng vừa đắc ý vừa nhu thuận: "Đương nhiên rồi, con từ nhỏ đã là thiên tài, so với Quý Kỳ Sâm cũng đâu có kém!"

 

Cố Nguyên: "Là anh trai."

 

Nhiếp Ngộ: "Đúng đúng đúng, ý con là so với anh trai cũng đâu có kém!"

 

Cố Nguyên cười nhìn con trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại săn sóc, đột nhiên nói: "Nhiếp ngộ, thầy Lạc bị người ta bôi đen, con biết không?"

 

Nhiếp Ngộ nghe vậy, hơi nheo mắt lại: "Vậy ư? Sao lại bị bôi đen? Xảy ra chuyện gì sao?"

 

Cố Nguyên đánh giá con trai: "Con rất quan tâm đến chuyện của thầy Lạc à?"

 

Nhiếp Ngộ: "Đương nhiên, bây giờ mẹ đang quay phim chung với thầy Lạc, hơn nữa anh ta còn giúp đỡ mẹ không ít, con phải giúp mẹ cảm tạ người ta chứ."

 

Cố Nguyên: "Vậy là tốt rồi, mẹ còn đang không biết mở miệng với con thế nào đây. Lần này thầy Lạc bị bôi đen, sợ là có người âm thầm nhắm vào, con giúp cậu ấy điều tra một chút đi, rốt cuộc là người nào dám bôi đen quy mô lớn như vậy, tra luôn người phía sau đám thủy quân kia là ai. Sau khi tra ra thì lập tức nói cho mẹ biết, mẹ đây tự mình đi tính sổ, hả giận giúp thầy Lạc."

 

Nhiếp Ngộ hơi giật mình.

 

Cố Nguyên cười, dịu dàng nói: "Làm sao vậy con trai? Có khó khăn gì à?"

 

Nhiếp Ngộ lắc đầu: "Không có gì, nhưng mà công ty quản lý của thầy Lạc không xử lý được sao? Chúng ta tự tiện nhúng tay vào, e là có hơi không phù hợp."

 

Cố Nguyên: "Công ty quản lý của thầy Lạc sẽ xử lý, nhưng cũng chỉ đè chuyện này xuống thôi. Con trai, con là thái tử gia giới giải trí, điều tra chút chuyện nhỏ này đối với con mà nói hẳn là dễ như trở bàn tay, đúng chứ?"

 

Ánh mắt Nhiếp Ngộ khẽ động, gật đầu: "Vâng, không khó điều tra, vậy được rồi, chuyện này cứ giao cho con, con nhất định sẽ điều tra thật kĩ."

 

Cố Nguyên nghe xong, tỏ vẻ mình muốn trở về phòng, lúc xuống lầu, cô còn cố ý để giẫm chân mạnh xuống cầu thang để phát ra âm thanh.

 

Chờ đi vài bước, cô lại lén lút lên lầu, sau đó lặng lẽ trốn ở phía sau chậu cây nghe ngóng.

 

Chỉ thấy đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời của cô đang gọi điện thoại cho cấp dưới.

 

"Chuyện này, các cậu cho thu tay trước đi."

 

"Cái gì? Kế hoạch vẫn chưa hoàn thành? Vậy thì đừng làm nữa, dừng lại trước đi."

 

"Mọi chuyện tiếp theo, các cậu chờ lệnh rồi hãy làm."

 

Cô lắng nghe một cách lặng lẽ, sau đó lại lặng lẽ nhìn con trai nhà mình.

 

Nhiếp Ngộ cất điện thoại vào túi, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bãi cỏ ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại.

Anh cũng rất bất đắc dĩ, không ngờ mẹ anh lại đưa ra yêu cầu này.

 

Vốn chuyện của Lạc Quân Thiên có liên quan đến anh, nhưng nếu mẹ anh đã đề cập tới, vậy anh đây phải làm một đứa bé ngoan rồi.

 

Hơi nhún nhún vai, Nhiếp Ngộ huýt sáo một tiếng: "Quan tâm làm gì chứ, dù sao tra cũng không đúng chỗ, đến lúc đó cứ nói tra không ra là được."

 

Nói xong, anh liền định xuống lầu lấy chút nước trái cây.

 

Ai ngờ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mẹ trẻ nhà mình đang yên lặng đứng ở đầu cầu thang, nhìn qua giống như đã đứng đó hơi lâu rồi....

 

Nhiếp Ngộ nhất thời kinh ngạc.

 

"...."

 

Cố Nguyên bất đắc dĩ nhìn con trai.

 

Lúc trước cô còn nghĩ con trai chắc chắn không có khả năng làm ra loại chuyện này, liều mạng tẩy não cho bản thân, kết quả thì sao, đúng là nó làm thật?

 

Vừa nãy còn nói cái gì nhỉ?

 

Trên mặt một kiểu, sau lưng thì một kiểu khác, hơn nữa còn để cho cô chính tai nghe được, thật sự là quá thương tâm mà.

 

Cô mờ mịt ngồi một chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.

 

Khác với tâm tình khi nhìn thấy Nhiếp Ngộ đùa giỡn con gái nhà lành, hiện tại cô thấy Nhiếp Ngộ làm sai chuyện, cô bắt đầu suy nghĩ lại chính mình, là cô làm chưa đủ tốt ư?

 

Là do cô không nói rõ ràng sao?

 

Tại sao con trai cô lại làm thế?

 

Không có cảm giác an toàn?

 

Là sợ lỡ như Lạc Quân Thiên cũng là con trai cô, đến lúc đó cô thích Lạc Quân Thiên hơn, không thích nó nữa?

 

Trong đầu Cố Nguyên hiện ra cả trăm suy nghĩ khác nhau.

 

Mà lúc này, trong đầu Nhiếp Ngộ cũng có cả hàng ngàn suy nghĩ, giả bộ khóc lóc gọi mẹ ơi con sai rồi, hay là hợp tình hợp lý nói tên Lạc Quân Thiên này vốn không phải là người tốt đẹp gì, cho nên anh chỉ là thay trời hành đạo thôi?

 

Hoặc là dứt khoát không giải thích luôn, ngước mắt nhìn trời rồi bày ra dáng vẻ ông đây là lớn nhất?

 

Ba lựa chọn đá bóng qua lại trong đầu Nhiếp Ngộ một hồi, cuối cùng anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt nặng nề nói: "Mẹ, thật ra con cũng chỉ muốn tốt cho mẹ, mẹ có hiểu không?"

 

Cố Nguyên đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, những lời chứa đựng tâm tư tình mẹ sâu đậm, chỉ cần tìm đúng thời điểm để nói ra nữa thôi, không ngờ lại nghe thấy con trai nói ra một câu như vậy.

 

Vẻ mặt của cô hiện lên vẻ nghi hoặc, sao cô cứ cảm thấy lời thoại này hẳn phải là của cô mới đúng chứ nhỉ?

 

Nhìn con trai mình, cô đành phải nói: "Phải không?"

 

Nhiếp Ngộ cắn môi, bộ dáng rất bất đắc dĩ, một lát sau mới đột nhiên vươn tay, chỉ về phía Quý Kỳ Sâm bên cạnh: "Anh trai biết chuyện xảy ra, bảo anh ấy nói cho mẹ biết đi."

break

Báo lỗi chương