Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 121: Nghi vấn rửa tiền

Trước Sau

break

 

Thật ra cô cảm thấy đặt trong kho khá ổn, nhưng lại sợ như vậy sẽ bất lịch sự!

 

Ngay khi cô đang rối rắm, đúng lúc thấy Nhiếp Ngộ đi làm về.

 

Sau một ngày bị công việc tra tấn, Nhiếp Ngộ mặt mày xám xịt về nhà. Vừa bước vào nhà, anh nhìn thấy mẹ mình phiên bản vàng nguyên chất, lập tức sợ hết hồn: “Cái này... Đây là cái gì?”

 

Cố Nguyên nhìn con trai: “Đây là quà ba con tặng cho mẹ để cảm ơn đấy!”

 

Nhiếp Ngộ hơi sững người, sau đó bật cười thành tiếng. Anh cười đến mức không dừng lại được, cuối cùng nằm ngả nghiêng trên ghê sofa.

 

Cố Nguyên: “Con trai, con cười như vậy mà được à?”

 

Nhiếp Ngộ ôm bụng, cười chảy cả nước mắt: “Mẹ, mẹ biết tại sao ba con nhiều tiền như vậy mà vẫn không kết hôn không?”

 

Cố Nguyên: “Tại sao?”

 

Nhiếp Ngộ chỉ vào pho tượng vàng rực rỡ bên cạnh, cười nói: “Bởi vì ông ấy chính là một thẳng nam sắt thép, ngay cả tặng quà cũng không biết! Có người phụ nữ nào thích nổi cơ chứ!”

 

Cố Nguyên cười không ra tiếng, nghiêm túc nói: “Thật ra cái này rất ổn mà, đều là vàng. Nhìn một phân thân lát vàng như này, mẹ cảm thấy mình như biến thành Phật luôn rồi!”

 

Nhiếp Ngộ chậm rãi thu lại nụ cười: “Ông ấy không thể tặng mẹ một hòn đảo, một chiếc máy bay hay một căn biệt thự sao?”

 

Nghĩ như vậy, anh chống cằm, đánh giá lại bức tượng vàng kia: “Thật ra con đột nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm, rất nghệ thuật, chắc phải mời chuyên gia về làm riêng nhỉ? Hay là chúng ta đặt nó trong phòng khách đi!”

 

Cố Nguyên: “Không cần.”

 

Nhiếp Ngộ cười ha hả, tâm trạng tồi tệ cả ngày nhanh chóng bị quét sạch: “Vậy để trên lâu đi, đặt trong thư phòng ấy.”

 

Cố Nguyên cảm thấy cũng ổn: “Được, vậy tùy con.”

 

Trước khi để người mang đi, Cố Nguyên còn nghiêm túc chụp lại pho tượng vàng này đăng lên vòng bạn bè, sau đó gửi cho Nhiếp Nam Thanh, nhân tiện cảm ơn.

 

Nhiếp Nam Thanh: “Đừng khách sáo, cô thích là được.”

 

Cố Nguyên nhìn câu “cô thích là được”, trên trán hiện lên ba vạch đen.

 

Vòng bạn bè của cô xuất hiện rất nhiều lượt thích và bình luận.

 

Cưỡi kiến đi xem biển: “Ha ha ha, đẹp, đẹp lắm. Con chưa từng thấy món quà nào độc đáo như vậy, ba của con đúng là sáng tạo quá! Giơ ngón cái!”

 

Nhiếp Nam Thanh: “Cô chụp rất đẹp.”

 

Lạc Quân Thiên: “Trông có vẻ không tệ, đây là?”

 

Một trong hai người bạn cùng phòng, Trần Vũ Đình: “Wow, ánh vàng lấp lánh, đây là tượng sáp sao?”

 

Vương Nguyệt Hàm: “Trời ạ, Cố Nguyên, cậu đừng nói đây là vàng thật đấy nhé? Cái này là muốn làm gì vậy?”

 

Người bình luận muộn nhất là Quý Chấn Thiên: “Đây là quà lão Nhiếp tặng sao? Tôi còn đang thắc mắc sao gần đây tên này cứ thần thần bí bí tìm tôi hỏi về đá quý, ha ha ha.”

 

Về phần Quý Kỳ Sâm, anh khong bình luận trên vòng bạn bè mà trực tiếp nhắn tin hỏi cô: “Mẹ, đây là quà chú Nhiếp tặng mẹ ạ?”

 

Cố Nguyên: “Đúng vậy.”

 

Sau đó, không thấy Quý Kỳ Sâm nhắn lại nữa...

 

Ba ngày sau, Quý Chấn Thiên tìm đến Cố Nguyên: “Để cảm ơn cô đã chăm sóc con trai, tôi muốn tặng cô một món quà nhỏ.”

 

Nghe vậy, da đầu Cố Nguyên lập tức trở nên tê dại. Chẳng lẽ cô sắp có hai pho tượng vàng luôn sao?

 

Quý Chấn Thiên: “Tôi đã lấy danh nghĩa của cô thành lập một quỹ học bổng ở Đại học Forstein, đặt tên là học bổng Cố Nguyên.”

 

Nói xong, ông ấy nhanh chóng gửi tới một loạt bản đồ và tài liệu để chúng minh.

 

Cố Nguyên nhìn thấy mình được xứng tên trên bảng vinh quang của trường đại học nổi tiếng: “...”

 

Cố Nguyên: “Cảm ơn ngài.”

 

Quý Chấn Thiên: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện nên làm.”

 

----+----

 

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc ngắm nhìn pho tượng vàng và hưởng thụ vinh quang ở trường đại học nổi tiếng, Cố Nguyên vẫn phải đi hcoj như cũ, phim vẫn phải đóng như thường.

 

Hiện giờ trong đoàn làm phim ai cũng biết Cố Nguyên là mẹ của cậu cả Nhiếp. Mặc dù mọi người đều vô cùng khiếp sợ và khó mà tin nổi đối với chuyện này, nhưng bọn họ cũng biết, càng là bí mật giật gân thì càng phải cố gắng giữ bí mật, không thể truyền ra ngoài. Bởi vì chẳng ai muốn trở thành Vương Quân Tiến thứ hai cả!

 

Vậy nên ai nấy đều giữ miệng kín như hũ nút, một chữ cũng không dám đề cập tới, chỉ âm thầm tôn Cố Nguyên thành bà nội mà nâng niu dỗ dành.

 

Nhưng cũng may Cố Nguyên rất bình dị gần gũi, không kiêu căng, cũng không thích bắt nạt người khác. Cho dù mọi người a dua cung phụng cô thì cô vẫn là Cố Nguyên, buổi trưa sẽ mời mọi người uống trà sữa, thonhf thoảng còn mang theo điểm tâm siêu ngon từ trong nhà tới cho mọi người thưởng thức. Điều này khiến mọi người ngày càng thích Cố Nguyên hơn nữa.

 

Lâm Lộ cũng thấy hơi khó hiểu về quan hệ của Cố Nguyên và Nhiếp Ngộ, nhưng cô ấy cũng không dám hỏi nhiều, ngược lại càng thêm cảm kích với Cố Nguyên.

 

Nếu không nhờ quan hệ giữa Cố Nguyên và Nhiếp Ngộ, có lẽ cô ấy đã phải rời đoàn làm phim, hơn nữa phân cảnh cũng bị xóa. Hiện giờ Cố Nguyên trở thành người có địa vị nhất trong đoàn phim, cô ấy cũng được hưởng ké, không cần phải lấy lòng bất cứ kẻ nào.

 

Thậm chí không biết do trùng hợp hay thế nào, tháng này cô ấy liên tục nhận được một vài cơ hội mới, là những cơ hội mà trước kia cô ấy chưa từng dám nghĩ tới, cảm giác thật sự quá may mắn!

 

“Không phải cô bảo cậu cả Nhiếp cho tôi tài nguyên đấy chứ?” Có lần Lâm Lộ hỏi Cố Nguyên như vậy.

 

Cố Nguyên: “Thật sự không phải tôi. Có lẽ do cô có thực lực nên cơ hội cũng đến?”

 

Lâm Lộ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa. Cô ấy không tin loại chuyện tốt này sẽ tự nhiên tới với mình. Dù sao bởi vì tính cách quật cường, trước kia cô ấy bị tuột mất không ít cơ hội. Cô ấy cảm thấy những quan hệ này đều có liên quan đến Cố Nguyên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

 

Chỉ là cô ấy mô hồ cảm giác được Cố Nguyên là ân nhân, cũng là bước ngoặt trong sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.

 

Đoàn làm phim tiến hành theo đúng tiến độ, dưới sự chỉ đạo tận tình của Lạc Quân Thiên, Cố Nguyên tiến bộ rất lớn, diễn xuất tăng vọt hơn trước. Ninh Tam Việt ngày càng xem trọng cô, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ đến việc mời cô làm nữ chính bộ phim tiếp theo.

 

Xem ra cô sắp trở thành nữ diễn viên ngự dụng của Ninh Tam Việt rồi!

 

Ngay ngày hôm đó, sau khi quay xong, Cố Nguyên đang ăn com cùng Lâm Lộ thì nghe cô ấy nhíu mày nói: “Chuyện gì thế này, trên mạng đột nhiên xuất hiện tin tức xấu về thầy Lạc.”

 

Tin tức xấu?

 

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Cố Nguyên cảm thấy nhân phẩm của Lạc Quân Thiên quả thật không có gì để chỉ trích. Người như vậy mà lại có tài liệu đen ư?

 

Cố Nguyên buồn bực tiến lại gần xem, phát hiện tin tức này đã vững vàng chiếm vị trí số 1 trên bảng hot search, hơn nữa cộng đồng mạng còn thi nhau chuyển tiếp, các bài phân tích xuất hiện rần rần, có chứng cứ, ảnh chụp màn hình, các loại phỏng đoán,...

 

Nhân khí của Lạc Quân Thiên như mặt trời ban trưa, từ trước đến nay chưa từng có tin tức xấu gì, nay lại nhảy ra chuyện này khiến Weibo gần như bị tê liệt.

 

Mà những tài liệu đen kia, là chúng cứ Lạc Quân Thiên bị nghi ngờ rửa tiền!

break

Báo lỗi chương