Cố Nguyên cùng Lạc Quân Thiên nói chuyện qua lại một hồi lâu, nhân cơ hội nhắc đến chuyện cô có hai đứa con trai lớn.
Đối với chuyện này, Lạc Quân Thiên tỏ vẻ rất dễ hiểu: “Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ai cũng có bí mật của riêng mình, không cần phải quá tò mò.”
Nhìn thái độ thản nhiên này, Cố Nguyên càng bội phục không thôi!
Sau khi nói chuyện với Lạc Quân Thiên xong, Cố Nguyên lập tức tìm Wechat của Nhiếp Nam Thanh.
Thấy Cố Nguyên đột nhiên tìm với, Nhiếp Nam Thanh hơi bất ngờ. Nhưng sau khi nghe mục đích của cô, ông ấy lập tức cảm khái không thôi: “Cô nhắc tôi mới nhớ, đúng thật là nên quan tâm đến chuyện này. Tuy hiện giờ thân thể tôi vẫn rất khỏe mạnh, nhưng sớm muộn gì cũng già đi. Trước kia tôi vẫn lo nghĩ sau này Nhiếp Ngộ thừa kế công ty sẽ thế nào, dù sao thằng bé còn quá trẻ, lại thích chơi bời nữa!”
Sau khi cha già chửi bới con trai một phen, bắt đầu thương lượng với Cố Nguyên: “Tôi định sắp xếp cho thằng bé một vị trí để nó có thể tiếp xúc nhiều hơn với hoạt động trong công ty. Tôi thấy nó rất nghe lời cô, hay là cô khuyên nó thử xem.”
Vì thế sau một hồi nói chuyện, Nhiếp Ngộ tiếp nhận một nhiệm vụ vĩ đại, đó là đốc thúc con trai Nhiếp Ngộ đến công ty nhà làm việc.
Nhiếp Ngộ vốn đang ra vẻ mình đây là lão đại giới giải trí trước mặt Cố Nguyên, còn nghiên cứu tuyển trợ lý cho cô. Đột nhiên trong một ngày trời quang mây tạnh, ba anh bỗng gọi điện tới, nói muốn anh đến công ty làm việc?
Đương nhiên Cố Nguyên tỏ vẻ đồng ý, hơn nữa còn nói con nên nghe lời ba con, nên hiếu thuận, mẹ thích nhất là đứa nhỏ hiếu thuận, biết cầu tiến.
Nhiếp Ngộ lập tức héo úa, sao lại như vậy chứ?
Anh còn trẻ mà, tại sao phải đi làm mỗi ngày cơ chứ?
Nhiếp Ngộ cầu cứu nhìn về phía Quý Kỳ Sâm. Quý Kỳ Sâm lại vờ như không nhìn thấy, giống như đã quên sạch tình bạn cách mạng lúc trước của bọn họ.
Nhiếp Ngộ bất đắc dĩ, mặt mày ủ rũ. Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của mẹ, cuối cùng anh cắn răng: “Được, con đi làm là được chứ gì?”
Lúc này Cố Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô hào hứng kể lại chuyện này cho Lạc Quân Thiên nghe. Lạc Quân Thiên cười tỏ vẻ đây là chuyện tốt, kế tiếp lại thông não cho cô vài câu. Đối mặt với hai cậu con trai lớn tuổi hơn mình, có tiền có thế hơn mình, lại thông minh hơn mình, một người mẹ yếu thế như cô nên làm gì đây?
Cố Nguyên chăm chú nghe giảng, hấp thu hết tinh hoa mà Lạc Quân Thiên truyền thụ, sau đó bắt đầu áp dụng lên hai đứa con trai nhà mình. Quả nhiên có hiệu quả kì diệu, ánh mắt con trai nhìn cô đã thay đổi, trở nên ngày càng kính nể hơn!
Cố Nguyên vội vàng báo lại cho Lạc Quân Thiên biết, ý cười trong mắt Lạc Quân Thiên càng sâu hơn: “Muốn trở thành một người mẹ uy nghiêm cũng đâu khó, đúng không? Sau này cô biết nên dạy dỗ con trai thế nào rồi đấy!”
Bên kia, sau một ngày tăng cá, Nhiếp Ngộ chán nản cảm khái: “Mẹ của con ơi, gần đây mẹ khác quá! Con còn tưởng mẹ lén học một khóa kinh doanh nữa đó!”
Bây giờ mẹ anh thích nghe nội dung công việc của anh sau mỗi giờ tan tầm, hơn nữa còn đưa ra bình luận nữa chứ!
Chuyện này đúng là... Một lời khó nói hết!
Nhưng mỗi lần mẹ nói đều rất có lý, khiến anh không thể không nghe theo!
Ba anh cũng thốc đúc không ngừng. Nghe điệu bộ kia, hình như ngày nào ông ấy cũng gọi điện nói chuyện với mẹ anh, kể lể gần đây anh làm việc tiến bộ thế nào! Đúng là vừa nghĩ đã thấy da đầu tê dại!
==+==
Cố Nguyên rất hài lòng với biểu hiện của con trai, Nhiếp Nam Thanh thì lại càng hài lòng hơn. Đối với ông ấy mà nói, chuyện này thật sự không thể tin nổi. Vậy nên Nhiếp Nam Thanh tỏ vẻ muốn cảm ơn Cố Nguyên thật đàng hoàng.
Đương nhiên Cố Nguyên không cần cảm ơn gì cả. Dù sao cô cũng muốn con trai mình có thể tiến bộ mà. Bây giờ nhìn con trai như vậy, cô cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng Nhiếp Nam Thanh nhất định không chịu. Ông ấy là một người có nguyên tắc, nếu ông ấy đã nhận định Cố Nguyên giúp được việc lớn, vậy thì nhất định phải cảm ơn thật đàng hoàng!
Cảm ơn bằng cách nào ư?
Nhiếp Nam Thanh trực tiếp tặng Cố Nguyên một món quà. Ban đầu Cố Nguyên cũng không quá để ý, đợi đến khi quà được bê vào, cô mới hoảng sợ run mí mắt!
Là một cái hòm lớn được bọc kín mít, trước sau đều có vệ sĩ hộ tống bê vào.
Cố Nguyên không dám xem nhẹ, vội vàng kêu người mở ra. Đến khi từng lớp vỏ ngoài được bóc ra, Cố Nguyên gần như không tin vào mắt mình!
Cô nhìn thấy một pho tượng, một pho tượng vàng giống hệt mình! Từ trên xuống dưới tỏa ra ánh vàng lấp lánh, hai mắt là bảo thạch đen, thắt lưng khảm kim cương trong suốt, mười móng tay dát ngọc bích trắng, ngay cả lỗ tai cũng phát ra ánh sáng ngũ sắc!
Cố Nguyên khó khăn hỏi: “Đây... đây là cái gì?”
Gia Cát quản gia bên cạnh nho nhã trả lời: “Thư cô, đây là pho tượng vàng nguyên chất do ông chủ cố ý sai người làm riêng cho cô. Cô xem, kim cương ở eo đều là kim cương Nam Phi mười cara, tròng mắt là mã não đen tự nhiên từ Brazil. Về phần móng tay là ngọc bích tự nhiên điêu khắc thành ngọc tinh chế. Còn lỗ tai là đá màu Ấn Độ, hội tụ tất cả màu sắc của đất trời!”
Cố Nguyên sững sờ, rất lâu sau mới gian nan mở miệng: “Đây là quà mà ngài Nhiếp tặng cho tôi?”
Gia Cát quản gia gật đầu: “Đúng vậy. Pho tượng này nặng 200 cân, giá trị ước tình khoảng 60 triệu. Ông chủ vì muốn cảm ơn cô dạy dỗ cậu chủ, nên đã cố ý tìm người làm tặng cô pho tượng này.”
Cố Nguyên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Cô nhìn chằm chằm phân thân màu vàng rực rỡ trước mặt. Cả người không chỉ tỏa ra màu vàng óng ánh, hơn nữa còn giống cô y như đúc?
Gia Cát quản gia xin chỉ thị: “Cô Cố, pho tượng này đặt ở đâu thì thích hợp?”
Cố Nguyên vận dụng hết trí óc của mình, cố gắng suy nghĩ: “Đặt ở... Tôi không biết!”
Đặt trong phòng? Để cô nhìn ngắm kim thân của mình mỗi ngày hay gì?
Đặt trong phòng khách? Để khách khứa tới nhìn ngắm kim thân của cô?