Tuy rằng sau khi cô xuất hiện, con trai với thầy Lạc nói chuyện rất vui vẻ, hơn nữa còn có buổi đấu giá từ thiện gì gì đó, bằng chứng nhân chứng đầy đủ, nhưng cô cũng đâu thể hoài nghi bản thân gặp ảo giác chứ?
Rõ ràng cô nhớ rõ lúc cô đi qua, con trai đang hung hăng uy hiếp thầy Lạc mà!
"Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ như vậy, mẹ không tin con sao? Mẹ kính trọng thầy Lạc như vậy, con làm sao có thể bất kính với người ta chứ!"
Cố Nguyên nhìn qua, vẻ mặt con trai nhà cô rất vô tội.
Chẳng lẽ cô thật sự oan uổng nó à?
Cố Nguyên bắt đầu hoài nghi với lỗ tai của mình.
Loại nghi ngờ này kéo dài đến tận tối, Cố Nguyên chửi bới than phiền với Camille.
Camille đành thực hiện một cuộc phân tích chi tiết cho cô nghe, cuối cùng chốt: "Hai bé cưng nhà cô lại ghen tuông nữa chứ gì, đúng là cuồng mẹ."
Cố Nguyên: "Ghen?"
Camille: "Đùng, ghen!"
Cố Nguyên: "À, về mặt tình cảm tôi cảm thấy nên tin tưởng Nhiếp Bảo Bảo nhà tôi, nhưng trên lý trí, tôi cảm thấy nó đang giở trò đồi bại, đang lừa gạt tôi, đối với thầy Lạc cực kỳ có thành kiến."
Camille tán đồng.
Sau khi tức giận nói một hồi, Cố Nguyên ngẫm lại chuyện này, vẫn quyết định không chọc thủng Nhiếp Ngộ, dù sao con trai cũng xuất phát từ tâm lý theo bản năng, không muốn để người khác đến gần mẹ mình, cô không muốn vì chuyện này mà trách cứ con trai.
Nhưng chắc chắn không thể giả ngu giả ngơ cho qua như vậy được!
Cố Nguyên dùng wechat liên lạc với Lạc Quân Thiên, đầu tiên là cẩn thận chào hỏi, hết thảy đều bình thường, sau đó nói chuyện linh tinh một chút, cuối cùng mới bước vào vấn đề chính.
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Thầy Lạc, hôm nay con trai tôi nói chuyện với anh, không nói gì bất thường chứ?"
Lạc Quân Thiên: "Không có, cô Cố suy nghĩ nhiều rồi."
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Là tôi suy nghĩ nhiều ư? Sao tôi cứ cảm thấy Nhiếp Ngộ sẽ nói rất nhiều chuyện không bình thường nhỉ?"
Lạc Quân Thiên: "Thật sự không có, quý công tử là cậu chủ của truyền thông Hezong, hơn nữa lúc trước công ty tôi cũng từng hợp tác với cậu ấy rồi, giữa hai bên xem như có chút giao tình, đều là người trong giới, cậu Nhiếp biết chừng mực, cô không cần lo lắng."
Đã nói đến nước này rồi, Cố Nguyên còn có thể nói cái gì nữa, đành phải cười nói: "Vậy tôi yên tâm rồi. Cười khóc.jpg"
Lạc Quân Thiên: "Nhưng mà danh tiếng của cậu Nhiếp trong giới tôi từng nghe qua rồi, cậu ấy là đại thiếu gia hào môn, cách làm việc đúng là có hơi tùy tiện."
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy, nó làm việc hoàn toàn dựa vào tâm tình, ai không biết thì thấy nó phóng đãng, ăn chơi vậy thôi, chứ nếu hiểu rõ rồi thì sẽ biết, nó chỉ là có tính tình trẻ con, hơi nghịch ngợm, không quá hiểu chuyện, nhưng tâm tính vẫn rất tốt."
Gửi xong câu này, Cố Nguyên cũng sửng sốt.
Lời vừa rồi hình như rất giống gấu mẹ bảo vệ khuyết điểm cho gấu con thì phải?
Con mình làm sai chuyện thì là không hiểu chuyện, trẻ con, quá nghịch ngợm, một chút cũng không xấu, chỉ là không hiểu chuyện thôi?
Ngẫm lại ngay lúc từ đầu bị Nhiếp Ngộ đùa giỡn, cô cảm thấy đây quả thực là tên nhà giàu vô phương cứu chữa, tính cách lẫn đạo đức đều không cứu vãn nổi, quyết tâm muốn chỉnh chết người này!
Kết quả bây giờ cô lại nói ra những lời như này?
Cho nên đây rốt cuộc là cô giáo dục Nhiếp Ngộ thành công, hay là Nhiếp Ngộ tẩy não cô thành công?
Cố Nguyên cực kỳ xấu hổ, nhìn tin nhắn mình gửi đi, nhanh chóng thu hồi lại, hy vọng thầy Lạc vừa rồi không thấy tin nhắn!
Ai ngờ vừa mới thu xong, Lạc Quân Thiên đã trả lời: "Đúng vậy, kỳ thật có thể nhìn ra được cậu Nhiếp có bản tính thiện lương, làm việc mang theo khí chất hồn nhiên, là do từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nên có chút quá mức phô trương mà thôi."
Lời này nói ——
Quá đúng trọng tâm!
Cố Nguyên cảm kích đến rơi nước mắt, cô cảm kích Lạc Quân Thiên có thể hiểu được tình cảnh của cô, hiểu được một người mẹ già muốn bao che khuyết điểm của con trai, cũng cảm kích anh có thể nói thẳng vấn đề của Nhiếp Ngộ, chứ không phải khách khí nói ra những lời dối trá không ý nghĩa.
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Thầy Lạc, anh nói rất đúng, từ nhỏ bên cạnh nó đã có một đám người đi theo chiều chuộng, khó tránh khỏi tính cách phô trương, mắt cao hơn đầu, cách việc quả thật có chỗ không thích hợp, cho nên nếu có vấn đề gì, mong anh có thể bao dung nhiều hơn."
Lạc Quân Thiên: "Không có gì, tôi thì không để ý, nhưng sau này cậu ấy sẽ là người kế thừa Hezong, trong giới giải trí lục đục này, với tính cách này của cậu ấy có thể thuận lợi tiếp quản công ty hay không, ngược lại là một vấn đề đó."
Cố Nguyên nghe, đây quả thật là một vấn đề, tính tình không ổn trọng như vậy, sau này thật sự có thể làm được bá tổng như Kỳ Sâm ư?
Lạc Quân Thiên: "Cho nên tính cách của cậu cần được mài giũa."
Trong lòng Cố Nguyên khẽ động: "Phải không, làm sao mài giũa được?"
Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm: "Bây giờ tôi càng ngày càng yếu thế trước mặt con trai, không có cách nào khác, tôi bước vào giới giải trí, là địa bàn của nó, cảm giác như tôi phải nghe lời nó vậy."
Mất đi uy nghiêm của mẹ, hiện tại cô chỉ là một người mẹ yếu đuối, không có quyền không thế, muốn mài giũa con trai cũng không có năng lực đó.
Lạc Quân Thiên: "Sao cô không thử nói chuyện với ba của cậu ấy nhỉ?"
Cố Nguyên nghe xong, hai mắt lập tức sáng ngời!
Cô và Nhiếp Nam Thanh liên lạc không nhiều lắm, lần liên lạc duy nhất là lần Nhiếp Ngộ đột ngột ngất xỉu vì hạ đường huyết, sau đó không hề có bất kỳ liên lạc nào, chủ yếu là do làm ba mẹ của Nhiếp Ngộ, hai người bọn họ lại rất không quen thuộc, thậm chí có thể nói, ngoại trừ trung gian là Nhiếp Ngộ ra, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ không hề liên quan tới nhau!
Hai người xa lạ như vậy lại có cùng một đứa con trai, mỗi lần nói chuyện thật sự rất xấu hổ, cả hai người bọn họ đều có thể cảm nhận được sự xấu hổ kia.
Nhưng hiện tại, vì con trai, cô quả thật nên cùng Nhiếp Nam Thanh nói chuyện thật tốt!
Ví dụ như Nhiếp Nam Thanh có kế hoạch gì với sau này của Nhiếp Ngộ, rồi làm thế nào để giúp Nhiếp Ngộ trưởng thành giống như Kỳ Sâm,...
Cố Nguyên gật đầu: "Anh nói đúng, tôi nên cùng ba Nhiếp Ngộ nói chuyện một lần."
Cô hạ quyết tâm, lập tức đi tìm Nhiếp Nam Thanh.
Mà đầu wechat kia, Lạc Quân Thiên cười ha hả nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Anh có thể tưởng tượng được, tên tiểu tử lỗ mũi hướng lên trời kia sắp phải khóc rồi!