Thấy Lạc Quân Thiên cười, Nhiếp Ngộ càng khó chịu hơn.
Tên này có cười hiền lành đến đâu, anh cũng không thích nổi!
Ai lại đi thích một người tới cướp mẹ với chính mình chứ?!
Nếu anh ta là con trai của mẹ, vậy chính là đối thủ của anh. Còn nếu không phải, ha, vậy thì càng phải đá thật xa ra khỏi hệ mặt trời!
Nhiếp Ngộ hơi hạ mi xuống, đôi mắt nheo lại, con ngươi màu nâu nhạt phát ra tia sáng lạnh lẽo.
"Thầy Lạc? Nghe mẹ tôi nói, hình như anh rất săn sóc bà ấy nhỉ? Nhưng tốt nhất anh hiểu cho, mẹ tôi là người khá đơn thuần, nhưng tôi thì không. Người nào có ý đồ gì, tôi đều thấy rất rõ ràng."
Nụ cười của Lạc Quân Thiên càng thêm ấm áp, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa mùa thu: "Phải không, vậy cậu cảm thấy tôi có ý đồ gì?"
Nhiếp Ngộ hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nâng cằm lên: "Lạc Quân Thiên, vô sự hiến ân cần, không phải gian cũng là trộm, anh lấy lòng mẹ tôi như vậy, trong lòng nghĩ cái gì tưởng tôi không hiểu sao?"
Lạc Quân Thiên: "Phải không, tôi nghĩ gì? Cậu nói nghe thử xem nào?"
Nhiếp Ngộ nheo mắt nhìn chằm chằm người đối diện, người này quá đáng ghét, cười cái gì cười, có gì đáng buồn cười à? Anh còn hận không thể đem nụ cười trên mặt hắn đánh bay đây này!
"Anh hẳn từng nghe về tôi nhỉ? Biết tính tình tôi thế nào rồi đấy, tôi khuyên anh sau này quay phim thì quay cho tốt đi, đừng nghĩ tới những thứ khác, bằng không, anh đừng mong sống ở giới giải trí này nữa!"
Mấy chữ cuối cùng, vừa nhẹ nhàng mà vừa tàn nhẫn.
Lạc Quân Thiên: "Được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chuyên tâm quay phim, không nghĩ đến những chuyện vô ích, được chứ?"
Nhiếp Ngộ nghe lại càng thêm khó chịu, anh cảm thấy người này căn bản không sợ mình, không hề để lời uy hiếp của anh vào tai, anh ta cho rằng anh chỉ tùy tiện nói thôi đấy à?
Cho dù anh ta là Lạc Quân Thiên thì thế nào, anh chỉ cần tùy tiện động một đầu ngón tay, lưu lượng lớn hơn nữa cũng biến mất được!
Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, đương nhiên anh cũng không muốn dùng loại thủ đoạn này.
Giờ khắc này, Nhiếp Ngộ cảm thấy mình thật sự rất hoài niệm Quý Kỳ Sâm!
Bàn tay đút vào túi quần khẽ siết chìa khóa xe, anh học theo giọng điệu trước sau như một của Quý Kỳ Sâm, nhẹ nhàng nói: "Anh biết là được rồi, an phận, tránh xa mẹ tôi một chút. Cố Nguyên là mẹ tôi, ai dám đụng đến bà ấy, tôi lột da người đó."
Không ngờ vừa nói xong, đột nhiên anh nghe thấy tiếng mẹ nhà mình từ phía sau truyền đến: "Nhiếp Ngộ, con đang nói cái gì vậy?"
Nhiếp Ngộ giật thót, vội quay đầu lại.
Trong tay mẹ anh cầm một túi đồ ăn vặt, đang đứng ở phía sau anh, cũng không biết xuống xe từ lúc nào.
Da đầu Nhiếp Ngộ như muốn tê dại, nhưng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì: "À, không có gì, con đang nói chút chuyện hợp tác sau này với thầy Lạc, haha, dù sao cũng là người trong giới mà, cơ hội hợp tác rất nhiều."
Cố Nguyên: "Không đúng, sao mẹ lại nghe con đang đe dọa thầy Lạc? Nhiếp Ngộ, con với thầy Lạc làm sao vậy, sao có thể nói chuyện với thầy Lạc như vậy chứ? Có phải con cố ý lừa mẹ lên xe, sau đó chạy tới nói mấy lời hung ác với thầy Lạc không?"
Nhiếp Ngộ có chút hoảng hốt, ho nhẹ một tiếng: "Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy, không có chuyện đó đâu——"
Nói xong, anh nhìn về phía Lạc Quân Thiên, cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo: "Anh nói đúng không thầy Lạc?"
Lạc Quân Thiên gật đầu, ánh mắt ấm áp, ngữ điệu cũng rất bình thản, trong lời nói thậm chí còn mang theo ý cười: "Đúng vậy, vừa rồi quý công tử đang nhắc tới hoạt động đấu giá từ thiện của công ty cậu ấy, nói là muốn mời tôi tham gia."
Nhiếp Ngộ vội vàng gật đầu: "Đúng, tháng sau Bazarila đấu giá, lần này quy mô tổ chức rất lớn, xếp hạng ảnh hưởng truyền thông top 10 đều được mời tới, hơn nữa còn mời những ngôi sao hàng đầu nữa, đương nhiên tôi hy vọng thầy Lạc có thể tới tham dự."
Lạc Quân Thiên: "Tôi bình thường rất thích tham gia từ thiện, cũng rất vinh dự được tham gia buổi đấu giá từ thiện này, rất vui được hợp tác với quý công ty."
Nói xong, còn vươn tay ra, Nhiếp Ngộ vội vàng vươn tay bắt tay, song phương đều rất hòa thuận.
Cố Nguyên nhìn Nhiếp Ngộ, lại nhìn Lạc Quân Thiên, nhìn mãi cũng nhìn không ra chỗ nào khác thường, cuối cùng đành phải nói: "Vậy là tốt rồi, Nhiếp Ngộ, thầy Lạc là tiền bối của mẹ, giúp đỡ mẹ rất nhiều, hơn nữa lần này mẹ và cậu ấy quay cùng một bộ phim, nhờ cậu ấy giúp phân tích nhân vật mà mẹ đã học hỏi được rất nhiều, thật sự vô cùng cảm kích. Nếu hai người đã có ý định hợp tác, vậy nhất định phải hợp tác vui vẻ đấy!"
Nhiếp Ngộ vội vàng gật đầu: "Mẹ, con biết rồi.”
Lạc Quân Thiên cũng cười nói: "Tôi và cậu Nhiếp đang hợp tác rất tốt, về sau cũng sẽ đúng vậy, đúng không?"
Nhiếp Ngộ: Đúng cái rắm!
Nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Đúng."
-------------------------------
Trên đường trở về, hai người đều không nói gì. Lúc về đến nhà, Quý Kỳ Sâm đã ngồi chờ sẵn trên ghế, hiển nhiên đã từ chỗ Nhiếp Ngộ biết được toàn bộ chân tướng.
Trên sô pha trong phòng khách, Cố Nguyên ngồi ở giữa, hai đứa con trai mỗi người một bên, giống như tam đường hội thẩm, bắt đầu hỏi Cố Nguyên chuyện ở đoàn làm phim.
Cố Nguyên đành ngoan ngoãn trả lời từng người một.
Cố Nguyên bị thẩm vấn nhìn hai đứa con trai nhà mình, chua xót nghĩ, quan hệ giữa hai anh em thật sự là càng ngày càng tốt, đã học được cách cùng nhau thẩm vấn người làm mẹ này rồi đấy!
Thẩm tra nửa ngày, xác định mẹ mình không chịu thiệt, hai người con trai cuối cùng cũng yên tâm, lại thương lượng kế hoạch sau này, có muốn thuê vệ sĩ hay không, có muốn tuyển thêm mấy trợ lý, mấy người đại diện hay không, bàn bạc nửa ngày, cuối cùng mỗi người nhường một bước, vấn đề được giải quyết.
Nhiếp Ngộ: "Mẹ vào giới giải trí, bọn con thân là con trai thì phải có nghĩa vụ chống cháy, chống thấm, chống cướp, còn có những người có lòng ngấp nghé với mẹ thì càng phải cẩn thận hơn, cuộc sống đời tư của nam nghệ sĩ trong giới vô cùng hỗn loạn, mẹ không thể tưởng tượng được đâu, một khi có người nào đột nhiên ân cần với mẹ, mẹ nhất định phải cho bọn con biết, bọn con sẽ tra ra tận gốc rễ của anh ta."
Quý Kỳ Sâm đồng ý, tỏ vẻ khó có được một lần Nhiếp Ngộ nói tiếng người: "Mẹ, Nhiếp Ngộ nói có lý, tuy rằng con không hiểu rõ giới giải trí lắm, nhưng đã nghe qua sự hỗn loạn ở nơi đó rồi."
Cố Nguyên đương nhiên không có ý kiến, nhưng mà —— cô quay sang nhìn con trai nhà mình, nghi hoặc: "Nhiếp Ngộ, hôm nay con nói gì với thầy Lạc vậy? Con có thể nói thật với mẹ không?"