Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 117: Gặp nhau

Trước Sau

break

 

Mà Nhiếp Ngộ mang theo Cố Nguyên thản nhiên rời đi, vừa đi vừa nói: "Mẹ, giới giải trí quá tối tăm, con thấy mẹ không nên tự mình lang bạt đâu, sau này con sẽ làm cho mẹ một đoàn làm phim riêng, toàn bộ đều là ——"

 

Cố Nguyên giơ tay lên: "Không cần, con trai, thật sự không cần, trải qua chuyện lần này, mẹ cảm thấy cả đoàn làm phim đều sẽ cung kính gọi mẹ là bà nội luôn đó. Con sợ cái gì chứ? Cứ ở chỗ này tiếp tục quay là được rồi, hơn nữa mẹ vì kịch bản này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mẹ thật sự rất thích nhân vật này."

 

Nhiếp Ngộ bất đắc dĩ nhìn mẹ mình: "Được rồi, tùy mẹ vậy, nhưng mà phải cho con tuyển hai trợ lý, gặp chuyện còn có thể giúp mẹ, nếu không con rất lo lắng."

 

Cố Nguyên dùng ánh mắt khó nói thành lời nhìn thoáng qua con trai, sao cô cảm thấy đứa con trai cần mình quản này đột nhiên bắt đầu đến quản mình nhỉ?

 

Nhưng... về phương diện này, con trai quả thật mạnh hơn cô nhiều.

 

Cố Nguyên chịu thua.

 

"Được, vậy thì tuyển trợ lý đi, nhưng một người là được rồi, dù sao bây giờ mẹ chỉ quay phim ban ngày thôi, lại không có nhiều việc, hơn nữa còn có người đại diện nữa mà."

 

"Vậy được, một trợ lý thì một trợ lý, con sẽ kêu Trần Minh Chí xếp cho mẹ một người đại diện chuyên môn, mỗi ngày đều đi theo mẹ đến trường quay. Thêm nữa, con sẽ nói chuyện với Trần Minh Chí, yêu cầu mọi người trong trường quay phải giữ kín miệng, tuyệt không để thân phận của mẹ bị lộ ra ngoài!"

 

Lúc nói lời này, đại thần Nhiếp Ngộ thật sự là khí thế mười phần, đừng thấy đoàn làm phim nhiều người, bọn họ đều dựa vào giới giải trí ăn cơm, bình thường nghe bát quái thì không sao, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, ai dám lộ ra một chữ, về sau đừng hòng lăn lộn được trong giới giải trí.

 

Cố Nguyên hoàn toàn phục rồi, cậu chủ quả nhiên là cậu chủ, chính cô cũng không thể tin được đây là Nhiếp Ngộ trước kia!

 

Đang nói thì Lạc Quân Thiên từ đâu vội vàng đi tới trước mặt hai người, anh mặc âu phục màu tím đậm, bên trong là áo len điểm nổi và áo sơ mi trắng, trên mặt còn mang theo lớp trang điểm đậm, vừa nhìn đã biết vừa mới từ tiết mục hoặc trường quay nào đó tới, biểu cảm cũng có vài phần ngưng trọng.

 

Cố Nguyên vội vàng nói: "Thầy Lạc, sao anh lại tới đây?"

 

Cô nhớ rõ hôm nay không có cảnh của anh mà?

 

Ánh mắt Lạc Quân Thiên nhanh chóng đảo qua Cố Nguyên từ trên xuống dưới, thấy cô bình yên vô sự, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lên, nhíu mày trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra? Vừa rồi tôi nhận được tin nhắn, nói cô bị đạo diễn Vương gọi vào phòng riêng tập thoại?"

 

Cố Nguyên nghe vậy, lập tức hiểu rõ, người này vội vàng chạy tới như vậy, chắc là biết chuyện của cô với đạo diễn Vương rồi, còn cố ý chạy tới giải vây cho mình, trong lòng cô tự nhiên cảm động không thôi: "Đã không có việc gì, mọi chuyện đã giải quyết xong, chờ lát nữa tôi sẽ nói kỹ lại với anh. Cám ơn anh vì chuyện của tôi mà cố ý chạy tới, thật sự làm phiền anh quá."

 

Lạc Quân Thiên nghe cô nói đã giải quyết xong, thần sắc hơi hòa hoãn lại, ánh mắt cũng trở nên ôn nhuận: "Giải quyết ổn là được rồi."

 

Bây giờ anh mới nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang khoác tay Cố Nguyên.

 

Mà Nhiếp Ngộ thấy Lạc Quân Thiên nhìn về phía mình, anh lập tức đem ánh mắt lạnh như băng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng của mình bắn lại.

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Nhiếp Ngộ tràn đầy đánh giá cùng phòng bị, mà Lạc Quân Thiên chỉ cười khẽ.

 

Cố Nguyên thấy vậy, vội vàng đứng ra giới thiệu: "Tôi quên giới thiệu, thầy Lạc, đây là một đứa con trai khác của tôi, tên là Nhiếp Ngộ."

 

Khi nhắc tới "con trai khác của tôi", ngữ khí của Cố Nguyên theo bản năng nhẹ lại.

 

Đây thật sự là một chuyện cổ quái, ngày hôm qua mới giới thiệu Kỳ Sâm là con trai mình, còn chưa kịp giải thích chuyện quanh co này là thế nào, kết quả hôm nay lại xuất hiện thêm một đứa con trai nữa!

 

Cố Nguyên duy trì nụ cười lễ phép mà chân thành, giả bộ như hết thảy đều rất phù hợp với lẽ thường, sau đó giới thiệu Lạc Quân Thiên với Nhiếp Ngộ: "Đây là thầy Lạc, Lạc Quân Thiên, hẳn là con biết đấy, mẹ đã từng nói qua rồi, thầy Lạc là một người rất tốt."

 

Giống như tối hôm qua, Lạc Quân Thiên đối với chuyện con trai của cô cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ cười khẽ, sau đó vươn tay, bắt tay Nhiếp Ngộ.

 

Nhiếp Ngộ vẻ mặt không tình nguyện, nhưng nghĩ đến mẹ đang ở bên cạnh, chỉ có thể có lệ vươn tay nắm chặt.

 

Lạc Quân Thiên cười đánh giá một người em trai khác của mình, nếu như anh không đoán sai, người này với người hôm qua đều được sinh ra từ một lồng ấp.

 

Là cặp song sinh à?

 

Nhưng mà tính tình của hai anh em này đúng là một nam một bắc, một người thì lạnh nhạt thành thục, một người thì bất cần, ngay cả lúc bắt tay cũng rất khác, người trước lực đạo mười phần, người sau lười biếng hờ hững.

 

Nhiếp Ngộ bắt tay xong, quay đầu lại nói với Cố Nguyên: "Mẹ, bây giờ trời lạnh, mẹ ăn mặc ít đừng để lạnh, hay là lên xe trước đi, thầy Lạc từng giúp mẹ không ít, con muốn nói chuyện, cảm ơn anh ấy thật tốt."

 

Cố Nguyên nhướng mày, nghi hoặc nhìn con trai, sao cô cứ cảm thấy không thích hợp nhỉ, rốt cuộc con trai cô muốn làm gì vậy? Sẽ không nhằm vào Lạc Quân Thiên đó chứ?

 

Ánh mắt Lạc Quân Thiên khẽ nhúc nhích, cười nói: "Cô Cố, cô lên xe trước, tôi đã nghe danh cậu Nhiếp từ lâu, vừa khéo cũng có một số việc muốn thỉnh giáo."

 

Cố Nguyên nghe Lạc Quân Thiên cũng nói như vậy, đành phải gật đầu, lên xe trước.

 

Nhiếp Ngộ săn sóc lấy từ trên xe ra một túi đồ ăn vặt, nhét vào tay Cố Nguyên, rồi lại mở nhạc trong xe ra để Cố Nguyên nghe: "Mẹ, mẹ kiên nhẫn chờ một chút, con chỉ nói mấy câu thôi."

 

Nhiếp Ngộ khom lưng đóng cửa xe lại, đứng dậy.

 

Nhiệt độ bên trong xe thích hợp, rất ấm áp, bên ngoài xe là gió thu, chỉ có lạnh lẽo.

 

Mùa thu vùng ngoại ô, hoàng diệp sột soạt rơi xuống, lướt qua mái tóc ngắn màu đen, lướt qua quần âu màu trắng, cuối cùng chậm rãi rơi trên mặt đất.

 

Nhiếp Ngộ bước từng bước chân dài, giẫm lên lá rụng trên mặt đất, đi về phía Lạc Quân Thiên.

 

Lạc Quân Thiên nhìn người thanh niên này, bộ tây trang trắng bó sát dáng người thon dài, khí chất phóng đãng không kiềm chế, là cậu cả Nhiếp đại danh đỉnh đỉnh, là cậu chủ của Hezong Media, là thái tử gia giới giải trí, ở địa bàn giới giải trí này, không người nào dám cùng anh đối nghịch.

 

Lúc này, cậu cả Nhiếp đang nhìn anh đầy khiêu khích.

 

Lạc Quân Thiên mỉm cười.

 

break

Báo lỗi chương