Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 116: Ngã ngựa

Trước Sau

break

 

Nụ cười trên mặt Vương Tiến Quân cứng đờ.

 

Tiếng nói chuyện xung quanh cũng đột nhiên im bặt.

 

Đây chính là quyền thế, chỉ một câu đã quyết định xong số phận của một người.

 

Tuy là vậy, nhưng mọi người ai cũng cảm thấy thật con mẹ nó sảng khoái!

 

Đạo diễn Vương kia không có bản lĩnh gì lớn, chỉ biết ở trường quay diễu võ dương oai, quát tháo công việc, mắng nhân viên, ngủ với nữ diễn viên, thậm chí còn khấu trừ tiền cơm, mấy chuyện này mọi người đều nhìn thấy, dám giận nhưng không dám nói, không có biện pháp, ai bảo người ta có quan hệ chứ!

 

Nếu đã muốn ăn miếng cơm này, bọn họ bắt buộc phải nhịn.

 

Nhưng bây giờ, có người chỉ thuận miệng nói một câu đã đuổi được Vương Tiến Quân đi!

 

Thật quá tuyệt vời!

 

Tất cả nam nữ từng sống dưới dâm uy của đạo diễn Vương đều lộ ra biểu tình hưng phấn, bọn họ nhìn dấu tay trên mặt Vương đạo, chờ mong diễn biến tiếp theo.

 

Mặc dù không rõ vì sao, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, lần này đạo diễn Vương chắc chắn xong rồi, đá trúng tấm sắt rồi!

 

Ánh mắt Vương Tiến Quân hiện lên vẻ bối rối, ông ta cầu cứu nhìn về phía Trần Minh Chí.

 

Trần Minh Chí căng mặt, căn bản không dám nói gì.

 

Lúc này Vương Tiến Quân mới hoàn toàn hoảng hốt, không biết phải làm sao. Không phải Cố Nguyên là người mới à, sao lại có quan hệ với Nhiếp Ngộ?

 

Hơn nữa còn là quan hệ có thể khiến Nhiếp Ngộ tự mình ra mặt che chở?

 

Ông ta mờ mịt, thấp thỏm nhìn về phía cậu cả Nhiếp kia, chỉ thấy cậu Nhiếp đã tiến lên một bước, đi tới trước mặt Cố Nguyên.

 

Sau đó, anh nhận cầm lấy phích nước từ tay Cố Nguyên rồi đặt sang một bên, dùng giọng điệu rất bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ không thể cẩn thận một chút sao?"

 

Giọng điệu kia, thật sự là vừa dịu dàng vừa bao dung, phải sủng ái nhiều tới cỡ nào chứ!

 

Nữ diễn viên, nữ trợ lý trong đoàn phim đều đồng loạt biến thành chanh tinh, sao cậu cả Nhiếp lại đối xử với Cố Nguyên tốt vậy chứ!?

 

Ngay cả mấy nam diễn viên cũng ngây người, đây là quan hệ gì đây?

 

Về phần Vương Tiến Quân, ông ta giống như vừa nghe được tiếng quạ đen bay qua đỉnh đầu, ông ta đã đắc tội người không nên đắc tội rồi sao?

 

Sau khiếp sợ ban đầu, mọi người lúc này mới chậm rãi nhớ lại chi tiết mình vừa bỏ qua: Vừa rồi, cậu Nhiếp gọi Cố Nguyên là gì ấy nhỉ?

 

Mẹ ư?

 

Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?

 

Sao lại kêu là mẹ? Chẳng lẽ chữ mẹ còn ý nghĩa gì khác sao?

 

Như muốn tăng cường trí nhớ và nhận thức của mọi người, hai người kia lại tiếp tục nói chuyện.

 

Cậu cả Nhiếp nói: "Mẹ, đây là phích nước nóng, đừng làm mình bị bỏng."

 

Mọi người lập tức hóa đá!

 

Không, không sai, vậy mà không sai...

 

Mẹ của cậu Nhiếp là Cố Nguyên?

 

Vô số ánh mắt tụ tập trên người Cố Nguyên, ai nấy đều liều mạng muốn tìm ra dấu vết năm tháng trên mặt cô, nhưng hoàn toàn không có, đây rõ ràng là một cô gái trẻ, một cô gái hai mươi tuổi!

 

Sao cậu Nhiếp lại gọi cô gái trẻ này là mẹ?

 

Mà Cố Nguyên bị mọi người nhìn chằm chằm đánh giá, bèn nở nụ cười với con trai nhà mình. Xem ra kế hoạch xông xáo giới giải trí của cô thất bại rồi, chỉ có thể dựa vào con trai thôi. Cô bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ đâu có ngu ngốc như vậy, có bỏng cũng là người khác bỏng."

 

Nghe được câu này, Vương Tiến Quân với tư cách là "người khác" trong nháy mắt co rúm lại, ông ta cảm thấy da đầu mình như đang nóng lên từng đợt, giống như bị nước nóng trong phích kia tưới xuống!

 

Nhiếp Ngộ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Vương Tiến Quân một cái, cầm lấy phích nước của Cố Nguyên, sau đó khoác tay cô, dáng vẻ thân mật lại che chở, nói với mọi người: "Hôm nay mẹ tôi không thoải mái, về nghỉ ngơi trước, mọi người hoặc là không quay nữa, hoặc quay mấy cảnh khác trước đi."

 

Nghe cậu cả Nhiếp ra lệnh như vậy, Trần Minh Chí ngoài bối rối cũng chỉ có bối rối. Nhưng cũng may anh ta vẫn còn có lý trí, không dám hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nhanh chóng gật đầu: "Cậu Nhiếp nói đúng, xảy ra loại chuyện này, trước tiên nên nghỉ ngơi một ngày đi, cho mọi người nghỉ ngơi, cũng để cô Cố nghỉ ngơi thật tốt."

 

Vương Tiến Quân đứng một bên cảm thấy mình đã trở thành người bị lãng quên, ông ta vội vàng nói: "Vậy, vậy còn anh thì sao? Minh Chí, anh, anh làm sao đây?"

 

Cậu cả Nhiếp nói một câu, ông ta cứ như vậy mà rời khỏi đoàn làm phim "Cung điện huyền bí" ư?

 

Sao có thể như vậy được!

 

Nhiếp Ngộ lúc này đã khoác tay mẹ chuẩn bị rời đi, nghe ông ta nói như vậy, nhướng mày, thưởng cho một ánh mắt: "Ông? Vừa rồi không phải đã nói rồi à, ông có thể trực tiếp rời đi."

 

Vương Tiến Quân ủy khuất: "Cậu Nhiếp, trực tiếp để tôi đi như vậy hình như không thích hợp lắm? Tôi vì đoàn làm phim này, không có công lao cũng có khổ lao, nơi này chuyện lớn, chuyện nhỏ, cái gì mà không phải tôi làm? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà muốn tôi rời đi? Đoàn làm phim khác cũng không đầu tư nhiều như "Cung điện huyền bí", như vậy rõ ràng là không công bằng với tôi!"

 

Nhiếp Ngộ nghe xong bèn nhướng mày, nghi hoặc hỏi: "Ông cho rằng tôi cho ông rời khỏi đoàn làm phim "Cung điện huyền bí" để tới đoàn làm phim khác?"

 

Vương Tiến Quân: "Hả? Không phải vậy sao?"

 

Nhiếp Ngộ: "Ý của tôi là, ông rời khỏi Tinh Ảnh."

 

Vương Tiến Quân cảm giác như sét đánh ngang tai: "Cái này, làm sao có thể! Tôi rời Tinh Ảnh rồi biết đi đâu chứ?"

 

Nhiếp Ngộ cười: "Ông còn muốn đi đâu nữa? Nói thật nha, trong giới giải trí không còn chỗ đứng cho ông đâu."

 

Anh là thái tử gia trong giới giải trí, chỉ cần nói một tiếng, cả giới giải trí này, ai còn dám dùng Vương Tiến Quân nữa?

 

Trần Minh Chí tựa như không quen biết Vương Tiến Quân, một câu cũng không lên tiếng.

 

Lúc này tự lo cho mình mới là thượng sách, huống hồ lần này Vương Tiến Quân quả thật đã làm sai.

 

Hơn nữa, anh ta đã sớm không vừa mắt vị anh rể này rồi!

 

Vương Tiến Quân hoàn toàn tuyệt vọng, chân gần như nhũn ra: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Chỉ vì cùng người phụ nữ này cãi nhau vài câu mà đối xử với tôi như vậy ư? Cậu Nhiếp, ngài không thể một tay che trời, không thể ép tôi tới đường cùng!"

 

Mẹ nó chứ! Ông ta không phục, tuyệt đối không phục!

 

Cứ như vậy mà đuổi ông ta đi á?

 

Chuyện này với ép chết thì có gì khác nhau?

 

Cố Nguyên nghe không nổi nữa: "Ông muốn quy tắc ngầm với tôi, tôi có ghi âm lại, ông có muốn tôi mở lên nghe thử không, nghe xem ông uy hiếp một nữ diễn viên như thế nào?"

 

Vương Tiến Quân cắn răng, Cố Nguyên này, mẹ nó thật âm hiểm!

 

Lúc đi vào rõ ràng nhìn rất đơn thuần, ngây thơ, sao lại vụng trộm chuẩn bị bút ghi âm?

 

Lâm Lộ thấy vậy, lập tức đứng ra nói: "Ngoại trừ hôm nay ông ta muốn quy tắc ngầm với Cố Nguyên, lúc trước còn động tay động chân với tôi nữa."

 

Cô vừa nói ra, quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhao nhao đứng ra, kể ra ông ta từng ức hiếp mình thế nào, từng đòi hối lộ ra sao, còn có người dứt khoát khóc lóc tỏ vẻ: Ông ta đã dùng quy tắc ngầm với mình!

 

Nghe đông một câu bằng chứng, tây một câu chứng cứ, sắc mặt Vương Tiến Quân càng ngày càng khó coi, cuối cùng tái nhợt đến mức hầu như không còn màu sắc, hai chân mềm nhũn, ngã ngay tại chỗ.

 

Vậy là, xong rồi sao?

 

Ngay cả em rể cũng không thể giúp ông ta?

 

Nhiếp Ngộ khoác tay mẹ mình, cười: "Trần tổng, chuyện này giao cho cậu xử lý. Đem vấn đề trước kia của ông ta tra rõ ràng, tham ô, quy tắc ngầm đều điều tra hết cho tôi."

 

Trần Minh Chí bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: "Được, cậu Nhiếp yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng!"

 

Vương Tiến Quân gần như không thở nổi, suy yếu chuẩn bị mở miệng nói gì đó, ai ngờ vừa ngẩng đầu, lập tức thấy một đám người từng bị ông ta ức hiếp, bị bắt dùng quy tắc ngầm, một đám như hổ rình mồi nhìn ông ta, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta luôn vậy!

 

Đột nhiên ông ta cảm thấy rất không ổn.......

 

break

Báo lỗi chương