Tròng mắt đạo diễn Vương như muốn nứt ra: "Cả cô cũng điên luôn rồi đúng không? Con đĩ, cô nghĩ mình là ai chứ?”
Cố Nguyên thấy vậy, cũng lười nói nhiều với loại người này, dù sao hôm nay cô tát một cái như vậy, bộ phim này chắc hẳn không quay được nữa rồi, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau thôi. Thế là cô một tay ôm phích nước, một tay kéo Lâm Lộ: "Vương Tiến Quân, tôi nói cho ông biết, bộ phim này dù có tốt đến mấy, bọn tôi cũng không để ông nhục nhã như vậy! Mà cũng hiếm lạ gì đâu, ai thèm diễn chứ! Còn ông đó, đừng quá đắc ý, những lời ông nói với tôi hôm nay, tôi đều đã nhớ kỹ, chờ đến ngày ngày mai xem ông hối hận thế nào!"
Đạo diễn Vương nghe Cố Nguyên nói vậy, tức giận cười lạnh: "Tôi hối hận, tôi thấy ngày mai hai cô mới là người phải hối hận đấy, ngày mai cho dù cô có quỳ xuống gọi ba, ông đây cũng không thèm để ý đâu nhé! Hai người các cô không muốn diễn thì còn rất nhiều người khác muốn diễn, tôi đi tìm Ninh Tam Việt, đổi người, đổi hết cho tôi."
Nào ngờ vừa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng truyền tới: "Đổi người? Ông muốn đổi ai thế?"
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, ba người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa.
Cửa không biết đã bị đẩy ra lúc nào, cửa ngói a-mi-ăng đơn giản chạm vào khung sắt bên cạnh, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng, nhưng người nghe lại vô cùng chấn động.
Bên ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng, diễn viên, hậu cần, nhân viên ghi chép sân khấu, công nhân, trợ lý ...
Đứng đầu là Trần Minh Chí và một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng quần trắng.
Người trẻ tuổi mặt mày tuấn mỹ, hơi nghiêng người đứng ở nơi đó, một tay đút túi, vừa tiêu sái vừa đẹp trai, cực kì ngầu lòi!
Vương Tiến Quân lập tức nhận ra vị này chính là cậu cả Nhiếp Nhiếp Ngộ, là thái tử gia của giới giải trí, nắm hơn nửa giới giải trí trong tay!
Là ông chủ của ông chủ!!
Đạo diễn Vương vốn vênh váo tự đắc, lúc này cũng nhanh chóng khom lưng xuống.
Ông ta có thể ở Tinh Ảnh lấy thân phận phó đạo diễn diễu võ dương oai, ngủ với nữ diễn viên, đều là ỷ vào Trần Minh Chí. Nhưng thân phận của Nhiếp Ngộ so với Trần Minh Chí còn cao hơn nhiều, Trần Minh Chí thấy Nhiếp Ngộ còn phải cúi đầu đấy!
Trong bầu không khí xấu hổ, yên tĩnh đến gần như hít thở không thông này, Vương Tiến Quân vội vàng tiến lên: "Ôi chao, cậu cả Nhiếp, là ngài sao? Mời vào mời vào."
Nhiếp Ngộ nhướng mày, nhếch mép cười.
Nụ cười trên mặt Vương Tiến Quân nhất thời cứng đờ, ý gì đây?
Sao em rể của ông ta lại đi cùng với vị này tới đây?
Nhiếp Ngộ ngay cả phản ứng cũng lười cho Vương Tiến Quân, chỉ khẽ bật cười, hỏi Trần Minh Chí: "Trần tổng, đây là ai vậy? Uy phong lớn quá nhỉ!"
Hai chữ "lớn quá" còn cố ý nhấn mạnh.
Trong giới giải trí này, nào có ai dám ở trước mặt cậu cả Nhiếp nói chuyện lớn lối?
Thật quá xấu hổ!
Vương Tiến Quân cúi đầu, gần như vùi mặt vào cổ.
Trần Minh Chí thì tức giận đến tim gan phổi đều đau.
Anh rể này, rốt cuộc anh đang làm cái gì thế?
Anh ta chỉ mới sơ sẩy một chút, mà vị anh rể này đã tính leo lên đầu Cố Nguyên rồi?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, còn cần phải hỏi sao?
Trần Minh Chí hít sâu một hơi, cố gắng tự nhủ bản thân bình tĩnh, bình tĩnh, sau đó mới tiến lên nói: "Cậu Nhiếp, đây là thân thích nhà tôi, tôi bảo ông ta ở trường quay hỗ trợ, không ngờ ông ta lại không biết tốt xấu như vậy."
Nói xong, anh ta trách cứ nhìn Vương Tiến Quân: "Còn không mau xin lỗi cô Cố đi!"
Vương Tiến Quân sửng sốt, em rể vậy mà nói lại nói ông ta như vậy?
Nhiếp Ngộ cười: "Thật sao? Thân thích? Ông là Vương Tiến Quân?"
Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa mang theo khinh thường, vừa xen chút đánh giá.
Mặt của Vương Tiến Quân lập tức trở nên tái nhợt, ông ta ở trường quay bình thường nói một là một, nói hai là hai, không ngờ bây giờ lại bị hỏi tên với giọng điệu khinh thường như vậy, thật quá mất mặt!
Nhưng người đàn ông trước mặt cũng không phải thứ người thường có thể khiêu khích được, cho nên ông ta chỉ có thể cung kính trả lời: "Đúng vậy, tôi tên là Vương Tiến Quân."
Nhiếp Ngộ: "Tôi vừa nghe ông nói, muốn đổi diễn viên?"
Đạo diễn Vương: "Đúng vậy."
Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào Cố Nguyên và Lâm Lộ bên cạnh: "Hai nữ diễn viên này, một người thì không tận tâm trong công việc, còn một người diễn xuất không tốt, ỷ được Ninh Tam Việt chọn vào nên tính tình rất lớn. Tôi kêu cô ta tới tập thoại, cô ta còn không chịu, không những chửi mà còn đánh tôi. Ngài nhìn đó, cô ta vẫn đang cầm phích nước kia kìa, muốn đập vào đầu tôi đấy."
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc phích nước mà Cố Nguyên đang cầm trên tay.
Lâm Lộ nhận ra có gì đó không ổn, nhíu mày, nhanh chóng đánh giá lại tình huống.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? tại sao vị thái tử này lại ở đây?
Vị này bình thường không thích làm việc mà? Tới trường quay làm gì?
Có liên quan tới tin nhắn cô ấy gửi cho Lạc Quân Thiên không nhỉ?
Nhưng từ lúc cô ấy gửi tin nhắn tới giờ, cho dù chạy cũng không thể nhanh tới vậy chứ?
Dưới cái nhìn của mọi người, Cố Nguyên khẽ thở dài.
Giới giải trí bây giờ thật sự quá tồi tệ, muốn tự dựa vào bản thân hình như hơi khó khăn, không có nền tảng cũng không có hậu thuẫn.
Đây là vấn đề lựa chọn, thế này hoặc thế kia, không có lựa chọn nào là tốt nhất cả, bắt buộc phải có hi sinh.
Lâm Lộ bên cạnh không phải là một tấm gương đó sao?
Vậy nên cô vẫn nên hy sinh tự do, hy sinh sự độc lập chăm chỉ, mà ngoan ngoãn dựa vào con trai thôi!
Lúc này, Nhiếp Ngộ nhàn nhạt quét qua mẹ mình vừa hung dữ tát người ta một cái, trên tay vẫn cầm phích nước, tùy thời đều có thể phang người, thờ ơ nói: "Tôi cũng nghĩ là nên thay người."
Những người xung quanh hai mặt nhìn nhau mà hoang mang.
Đổi diễn viên chính?
Đây là nói giỡn ư?
Diễn viên chính muốn đổi là đổi được luôn sao?
Vương Tiến Quân nghe vậy rất vui vẻ, chuẩn bị mở miệng tiếp tục nịnh hót.
Lại nghe Nhiếp Ngộ nhàn nhạt nói câu tiếp theo: "Thay người tên Vương Tiến Quân này đi."