Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 114: Bà đây không diễn nữa!

Trước Sau

break

 

Lâm Lộ rất quen thuộc với tình huống kiểu này, nhanh chóng tiến lên cười nói: "Trợ lý Tôn, đạo diễn Vương quả thật chưa từng nhắc tới chuyện này, cậu có biết chuyện gì không ?"

 

Trợ lý Tiểu Tôn không kiên nhẫn nói: "Tôi không biết, tôi chỉ đến truyền đạt ý của đạo diễn Vương thôi, hai người muốn biết cái gì, đi mà hỏi đạo diễn Vương ấy!"

 

Cố Nguyên đứng dậy hỏi: "Đạo diễn Ninh đâu? Nếu đúng là tập thoại, vậy tôi nên đi tìm đạo diễn Ninh mới đúng chứ, vấn đề kịch bản trước giờ tôi chỉ bàn với đạo diễn Ninh thôi mà."

 

Trợ lý Tiểu Tôn nhìn Cố Nguyên: "Đạo diễn Ninh rất bận, vừa rồi có việc bị gọi đi rồi, hiện tại không ở trường quay, muốn tìm thì chờ đến buổi chiều bắt đầu quay. Còn chuyện đi tập thoại bây giờ, cô tự xem mà làm đi, làm diễn viên ấy mà, tốt xấu gì cũng phải có chút thức thời!"

 

Cố Nguyên nghe vậy cũng không nói gì. Nếu đã muốn quay phim thì phải nghe theo lời đạo diễn nói, thế là cô lập tức đứng dậy đi theo trợ lý Tiểu Tôn, tới một căn phòng đơn giản tạm thời dựng lên.

 

Điều kiện địa phương nơi bọn họ quay tương đối đơn sơ, căn phòng đơn giản này cũng coi như là văn phòng tạm thời.

 

Trợ lý Tiểu Tôn: "Đạo diễn Vương đang ở bên trong chờ cô, tôi đi đây."

 

Nhìn trợ lý Tiểu Tôn đi xa, Lâm Lộ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nếu đạo diễn gọi cô thì cô cứ vào đi, tôi ở bên ngoài trông coi, lỡ có chuyện gì, cô cứ gọi tôi vào, chỗ này là trường quay, chắc ông ta không dám làm bậy đâu!"

 

Cố Nguyên gật đầu: "Tôi biết, vậy tùy thời hành động đi."

 

Nói xong, cô mở cửa đi thẳng vào phòng.

 

Lâm Lộ đứng ở chỗ khuất bên ngoài, yên tĩnh chờ đợi, thấy bên trong không truyền ra chút thanh âm nào, cô ấy không khỏi hơi lo lắng, khổ nỗi cô ấy có cố dựng thẳng lỗ tai nghe cũng không nghe được chữ nào!

 

Chẳng lẽ căn phòng đơn giản này lại cách âm tốt đến vậy?

 

Lâm Lộ lo lắng, sốt ruột đi tới đi lui, nghĩ mình có nên giả vờ có việc gõ cửa đi vào xem không nhỉ?

 

Nhưng nếu thật sự có cái gì, cô ấy đùng đùng xông vào, cuối cùng gây náo loạn ầm ĩ lên, vậy cô ấy và Cố Nguyên sao có thể lăn lộn ở giới giải trí này nữa?

 

Cô ấy chợt nhớ tới lúc trước Trần Minh Chí có vẻ rất coi trọng Cố Nguyên, không biết Cố Nguyên có bối cảnh gì không nhỉ?

 

Nhưng nếu thật sự có bối cảnh, sao đạo diễn Vương lại dám làm ra loại chuyện này?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Lộ mở điện thoại di động ra, tìm WeChat của Lạc Quân Thiên.

 

Lạc Quân Thiên bình thường vô cùng chiếu cố Cố Nguyên, hôm nay không có cảnh của anh nên anh cũng không có ở đây. Nhưng nếu cô ấy nói với anh chuyện này, chắc người này sẽ tới cứu viện chứ nhỉ?

 

Cô ấy do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn: "Thầy Lạc, xin chào, hôm nay Cố Nguyên bị đạo diễn Vương gọi vào phòng tập thoại, tôi sợ cô ấy không quen với những trường hợp như này, nhưng lại không biết giúp làm sao."

 

Gửi tin nhắn xong, Lâm Lộ lại tiếp tục nghe động tĩnh trong phòng.

 

Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên trong phòng truyền ra một tiếng "chát" vừa to vừa vang!

 

Lâm Lộ sửng sốt, làm sao vậy? Có chuyện gì rồi?

 

Cố Nguyên bị đánh?

 

Cô ấy không kịp suy nghĩ nhiều, cứ thế mà xông vào!

 

Vừa đi vào, vẻ mặt cô ấy lập lức trở nên kinh hãi. Hóa ra người bị đánh là đạo diễn Vương, trên mặt ông ta có một dấu tay rất rõ ràng, hơn nữa còn đang xưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

 

Còn Cố Nguyên đã chạy đến đứng trong góc, trong tay ôm một cái phích nước, vẻ mặt hung dữ, giống như ai dám động tới cô, cô lập tức phang cái phích vào đầu người đó!

 

Hiển nhiên đạo diễn Vương tức giận không nhẹ, chỉ vào Cố Nguyên mắng: "Tạo phản rồi à? Sao cô dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không? Cô cho rằng Ninh Tam Việt thưởng thức cô là cô có thể vểnh đuôi lên trời luôn chắc? Tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô ở bên ngoài có nổi tiếng cỡ nào, một khi đến chỗ này rồi, Vương Tiến Quân tôi đây chính là nhất, các người đều phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!"

 

Lâm Lộ vội vàng chạy tới, bảo vệ Cố Nguyên sau lưng, sau đó khuyên nhủ: "Đạo diễn Vương, ngài đừng tức giận, có chuyện gì cứ từ từ nói. Cố Nguyên còn trẻ, không hiểu chuyện, chắc là có hiểu lầm gì thì phải?"

 

Đạo diễn Vương: "Hiểu lầm? Cô hỏi xem cô ta đã làm gì? Tôi tìm cô ta để nói chuyện,vậy mà cô ta dám tát tôi? Thân là một diễn viên, chẳng lẽ tôi lại không có tư cách dạy thoại cho cô ta à?"

 

Cố Nguyên vừa nghe lời này, cười khẩy một tiếng: "Ha, ông tìm tôi học thoại? Sao ông có mặt mũi nói ra lời này vậy hả? Ông dạy tôi lời thoại nào thế? Ông có giỏi thì thử đọc lời thoại vừa rồi của ông trước mặt cả đoàn làm phim cho tôi nghe một lần xem? Ông dám nói đó là lời thoại không? Bản thân làm ra chuyện gì còn không rõ nữa à? Vương Tiến Quân, tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi đánh ông coi như là nhẹ đấy! Lần sau mà dám nói nữa, xem tôi đánh vỡ đầu ông thế nào!"

 

Đạo diễn Vương: "Tôi quy tắc ngầm với cô? Sao cô không tự đi soi gương đi, chỉ có như vậy mà muốn tôi dùng quy tắc ngầm? Cố Nguyên, tôi đây chân thành khuyên bảo cô, đừng có mà không hiểu chuyện như vậy nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí, cô hung dữ đúng không? Cô muốn đánh đúng không? Vậy tôi lập tức đi nói với Ninh Tam Việt, phải đổi diễn viên chính, nhất định phải đổi cho tôi! Còn có cô nữa——"

 

Ông ta chỉ vào Lâm Lộ: "Còn có cô, ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu không ông đây xóa hết phân cảnh của cô luôn!"

 

Nghe vậy, Lâm Lộ nhìn đạo diễn Vương hói đầu, to béo trước mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa.

 

Mấy năm nay cô ấy sống không dễ dàng gì, lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, bị móng heo sờ, nhịn, bị sờ ngực, nhịn, thậm chí còn mấy lần suýt bị quy tắc ngầm. Tuy may mắn đều cẩn thận thoát được, nhưng cũng vì vậy mà cho dù cô ấy có diễn xuất tốt đến đâu cũng không có cơ hội thăng tiến.

 

Tài nguyên tốt vốn tới tay, không hiểu sao lại thành của người khác. Cô ấy biết nguyên nhân, nhưng có rất nhiều chuyện, cô ấy thật sự làm không được!

 

Cô ấy cũng từng nghĩ sẽ cố gắng tiếp nhận tất cả, cũng từng miễn cưỡng chính mình thích ứng, nhưng đến tận bây giờ, cô ấy đột nhiên phát hiện, cô ấy đã chịu đủ rồi!

 

Khuất phục trước hiện thực thì thế nào, chẳng qua chỉ đổi lấy thêm vài câu thoại mà thôi!

 

Nhìn đạo diễn Vương đang chỉ ngón tay dầu mỡ vào mặt mình, tia lý trí cuối cùng của Lâm Lộ tan thành mây khói, cô ấy cắn răng: "Xóa thì xóa, ông nghĩ bà đây hiếm lạ lắm chắc! Tôi không diễn, không thèm diễn nữa! Bà đây không muốn nổi tiếng nữa, đã chịu đựng đủ rồi!"

 

break

Báo lỗi chương