Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 130: không có việc gì thì đọc sách nhiều hơn đi!

Trước Sau

break

Nhưng dù không muốn gặp cha con nhà họ Hoắc thì cô vẫn phải tham gia, dù sao đây cũng là cơ hội để cô có thể hoà nhập vào giới giải trí.

Vì vậy cô phải nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị quần áo, trang sức cao cấp, tất cả đều phải tốt nhất. Đương nhiên Cố Nguyên không cần phải bận tâm về mấy chuyện nhỏ này, Nhiếp Ngộ sẽ phụ trách toàn bộ!

Sáng nay thi cuối kì, Cố Nguyên tranh thủ thời gian tới trường thi, sau khi thi xong thì nghe thấy Hoắc Tư Giai khoe mẽ nói: "Dạo này bận chuẩn bị quần áo và trang sức, vậy nên kì thi này tớ làm không tốt lắm.”

Mọi người nghi hoặc: "Chuẩn bị quần áo và trang sức?"

Hoắc Tư Giai chỉ chờ câu hỏi này, cô ta đắc ý nhìn quay một vòng, thản nhiên nói: "Tớ sắp tham buổi đấu giá từ thiện Bazarila ấy mà."

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều sửng sốt.

"Buổi đấu giá từ thiện Bazarila?"

Hoắc Tư Giai nhìn mọi người ngạc nhiên không khép được miệng, không nhịn được mà bật cười: "Đúng vậy, tớ nhận được thiệp mời rồi, đến lúc đó sẽ tham gia. Tớ nghe nói lần này tất cả các siêu sao hàng đầu đều đến, ngay cả người nhà họ Hoắc cũng đến đấy!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Hoắc Tư Giai với ánh mắt tràn đầy ghen tị.

Không cần nói thì ai cũng biết đẳng cấp của bữa tiệc Bazarila. Gần đâu trên diễn dần trường còn có một bài viết, tiêu đề là “Ngôi sao lớn tham gia đêm từ thiện Bazarila 18/8”

Thế mà Hoắc Tư Giai lại nhận được thư mời?

Đối với sinh viên như bọn họ, điều này gần như là không thể!

Mọi người đều biết trước kia nhà Hoắc Tư Giai mở công ty, tương đối giàu có. Nhưng có giàu đến đâu thì cũng chỉ là người bình thường có chút tiền mà thôi, còn chưa đủ trình để tham gia đêm từ thiện Bazarila! Hơn nữa, không phải nhà cô ta phá sản rồi sao?

Hoắc Tư Giai nhìn ánh mắt kinh ngạc và khó tin của mọi người, trong lòng kích động đến hai mắt sáng bừng.

Quả thật cô ta cũng không ngờ mình lại nhận được thiệp mời của tiệc từ thiện Bazarila. Bởi đây vốn là vòng tròn mà cô ta không có tư cách tiếp cận.

Vui mừng xong, đương nhiên cô ta không nhịn được mà khoe khoang với các bạn cùng lớp. Quả nhiên, cả đám người đều không hâm mộ đến đỏ mắt.

Hoắc Tư Giai cười không khép được miệng, đắc ý nhìn Cố Nguyên, vui vẻ nói: "Chắc chắn có rất nhiều nghệ sĩ hàng đầu tới, nói không chừng tớ còn gặp được mấy đạo diễn nổi tiếng, chẳng lẽ cơ hội của tớ đến rồi chăng?”

Từ khi nghe Hoắc Tư Giai sẽ tham gia đêm từ thiện Bazarila, Cố Nguyên cảm thấy hơi nghi hoặc.

Sao Hoắc Tư Giai lại nhận được thiệp mời?

Buổi đấu giá này do con trai cô tổ chức mà. Cho dù thằng bé không biết cô và Hoắc Tư Giai có mâu thuẫn, nhưng nếu mời bạn của cô tới thì ít nhiều cũng phải nhắc trước một tiếng chứ?

Hoắc Tư Giai nhìn dáng vẻ khó hiểu của Cố Nguyên, trong lòng càng thêm đắc ý.

Hâhha, hôm nay thật sự quá hả giận!

Cô ta có thể tham gia bữa tiệc từ thiện Bazarila, nơi mà bọn họ có mơ cũng không đặt chân tới nổi. Ha ha, chờ lên mạng liếm màn hình đi!

......

Cố Nguyên hơi khó hiểu về việc Hoắc Tư Giai có thể tham gia đêm từ thiện Bazarila, trùng hợp hôm nay cô tới nhà Quý Kỳ Sâm ở. Thế nên cô đành nhắn tin Wechat hỏi Nhiếp Ngộ. Nào ngờ Nhiếp Ngộ cũng mơ mơ màng màng, tỏ vẻ không biết gì cả.

Cố Nguyên cũng không hỏi thêm, dù sao cũng chỉ là một Hoắc Tư Giai mà thôi, chưa đáng để cô bận tâm. Cô ta chẳng qua là thường hay khoe khoang, nói lời cay độc ở trường. Nhưng cuộc sống học đường vốn là vậy mà, huống chi cô còn rất bận rộn, phải quay phim, phải quan tâm đến chuyện của con trai, còn phải học tập nữa, vậy nên cũng lười để ý tới mấy chuyện này.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra đêm tiệc từ thiện Bazarila. Sự kiện thường niên được tổ chức tại kinh đô thời trang nổi tiếng Vân Thành. Nghe nói trước hai tháng khi Bazarila tổ chức, phòng tổng thống khách sạn sáu sao ở Vân Thành đều được đặt kín chỗ.

Cố Nguyên cảm thấy người một nhà nên đi cùng nhau, bèn bảo Lạc Quân Thiên cùng ngồi máy bay tư nhân của Nhiếp Ngộ tới.

Ba mẹ con ngồi trên máy bay, Nhiếp Ngộ sáp lại gần Cố Nguyên: "Mẹ, con mới tìm được trò chơi mới, mẹ muốn chơi không?"

Đương nhiên anh biết mẹ anh rất thích chơi game. Lúc trước anh chơi trò kia, mẹ anh chỉ chơi thử một lần đã trầm mê trong đó, sau đó còn cáo mượn oai hùm lấy tài khoản vip của anh đi hù doạ người ta.

Trò chơi mới này thú vị hơn trò lần trước, chắc chắn mẹ anh thích.

Nhưng Cố Nguyên chỉ liếc nhìn trò chơi một cái, sau đó nghiêm túc nói: "Nhiếp Ngộ, con đâu còn là trẻ con nữa, sao cứ chơi game mãi vậy? Chơi game có hại cho sức khỏe, làm suy giảm trí nhớ, đã thế còn mất thời gian."

Nhiếp Ngộ hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Anh cảm thấy mẹ anh hôm nay vừa dịu dàng vừa hoà ái, chỉ thiếu giơ tay sờ đầu anh nữa thôi.

Cố Nguyên: "Nhiếp Ngộ ngoan nha, không có việc gì thì đọc sách nhiều hơn đi."

Nói xong lời này, cô lập tức quay sang nói chuyện với Lạc Quân Thiên. Giữa hai người có rất nhiều đề tài nói chuyện, nào là bộ phim này quay thêm một tháng nữa sẽ phải quay ngoại cảnh ở đâu, khi nào phải quay đêm, nên diễn thế nào thì ổn, nói chung là đủ chuyện để nói.

Nhiếp Ngộ ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng bực bội.

Anh tắt trò chơi, mở Wechat nhắn tin cho trợ lý.

“Lập tức gửi thông tin về bộ phim ‘Cung điện huyền bí’ cho tôi.”

"Cậu Nhiếp, anh cần thông tin gì?"

"Tất cả, bao gồm kịch bản, hậu kỳ, lịch phát hành, cái gì liên quan đều gửi hết cho tôi."

"Vâng, cậu Nhiếp."

Vì vậy, rất nhanh Nhiếp Ngộ đã nhận được một file nén lên đến 700m.

Anh hít một hơi thật sâu, giải nén, mở ra, bắt đầu đọc...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc