Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 110: Có hi vọng!

Trước Sau

break

 

Lâm Lộ cũng không nói gì thêm, chỉ cảm ơn Cố Nguyên rồi gọi trợ lý tới, lái xe rời đi.

 

Trước khi đi, cô ta nhìn Cố Nguyên một cái, khẽ mỉm cười.

 

Dưới ánh đèn đường, Cố Nguyên cảm thấy nụ cười Lâm Lộ vừa mang theo sự cảm kích, lại vừa xen lẫn chút mệt mỏi.

 

Trong lòng cô không khỏi cảm khái. Từ sự kiện trang điểm lần trước, cô có thể đoán được Lâm Lộ đang cố ý nhắm vào mình. Nhưng không biết tại sao, cô không có bất kỳ cảm giác quá xấu nào đối với Lâm Lộ.

 

Dù sao con người ai cũng có thất tình lục đục, họ sẽ vì cảm xúc của mình mà làm ra một vài chuyện. Giới giải trí này vốn là như vậy, tiếp xúc nhiều sẽ quen.

 

Sở dĩ cô nhân tiện đưa Lâm Lộ ra ngoài, chẳng qua chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.

 

Loại xúc động này có thể đúng hoặc sai, nhưng nhìn thấy nụ cười của Lâm Lộ, cô cảm thấy vô cùng đáng giá.

 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nở nụ cười: "Thầy Lục, lần này cảm ơn anh. Nếu không phải anh, có lẽ tôi phải gọi cho người nhà rồi. Bọn họ mà biết chuyện này, không biết sẽ náo loạn đến mức nào nữa.”

 

Với tính cách của hai đứa con trai nhà cô, chắc từ nay về sau cô đùng hòng an phận ở giới giải trí luôn quá!

 

Trong mắt Lạc Quân Thiên hiện lên ý cười, nghiêng cầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

 

Anh đã biết người này từ khi còn rất nhỏ.

 

Anh được sinh ra từ lồng ấp và lớn lên trong viện nghiên cứu. Lúc nhỏ, mỗi lần làm bài tập về nhà xong, ba anh sẽ cho phép anh đến thăm mẹ một lần.

 

Anh có giữ một ít đồ đạc của cô, những thứ cô đã để lại cho ba anh trước cuộc phẫu thuật lớn hai mươi lăm năm trước. Sau khi cô bị ngủ đông, anh được sinh ra, ba anh mới giao nhứng thứ đó cho anh bảo quản.

 

Có nhật ký, cũng có một lí ảnh bưu thiếp và sách.

 

Anh đã từng lật xem những cuốn sách đó, đọc chữ viết tay của cô, tìm hiểu về cuộc sống của cô trước kia.

 

Cô phàn nàn về mẹ kế và em gái kế, nói ra ước mơ của mình, thích ai, hâm mộ ai, thậm chí còn viết lại những tâm sự thời thiếu nữ.

 

Lạc Quân Thiên vẫn luôn cảm thấy mình rất hiểu rõ người mà anh nên gọi là mẹ này, tựa như hiểu rõ chính mình vậy.

 

Nhưng bây giờ, nhìn cô gái cười rộ lên dưới ánh đèn, anh cảm thấy trước đây mình vẫn chưa hiểu đủ.

 

Sau khi tỉnh lại, mẹ anh vẫn giống như một cô bé đơn thuần, lúc cười trong mắt như chứa vô vàn vì sao, cực kỳ xinh đẹp.

 

Lạc Quân Thiên hơi cụp mắt, cười khẽ, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

 

Cố Nguyên: "Nhưng anh đưa tôi ra ngoài thế này, liệu đạo diễn Vương có gây phiền toái cho anh không? Tôi thấy hình như mọi người rất sợ ông ta.”

 

Lạc Quân Thiên không để ý, thản nhiên nói: "Đạo diễn Vương này là họ hàng của tổng giám đốc Tinh Ảnh, ông ta ỷ vào quan hệ này mà bình thường diễu võ dương oai không ít. Nhưng không sao, dù ông ta có tực giận cũng không dám tìm tôi gay chuyện thôi. Hơn nữa tôi và Tinh Ảnh chỉ hợp tác một dự án lần này thôi."

 

Cố Nguyên gật đầu, không nói gì nữa, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu thật sự có chuyện, xem ra cô chỉ có thể nhờ đến con trai thái tử gia giới giải trí của cô thôi. Con trai cô chắc chắn có quan hệ đủ rộng, có thể giải quyết được chuyện này trong vòng một nốt nhạc!

 

Nhưng mà... phải nghĩ cách thuyết phục con trai thật tốt, không thể để thằng bé nổi cáu, hùng hổ chạy thẳng tới Tinh Ảnh tìm người ta gây chuyện được.

 

Nghĩ như vậy, Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn Lạc Quân Thiên bên cạnh.

 

Lúc này trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Lạc Quân Thiên như được bao ohur một tầng ánh sáng dịu nhẹ, tràn ngập mộng ảo.

 

Bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh đèn lập lòe, màn đêm mờ ảo, bên cạnh là ảnh đế hàng ngàn người hâm mộ say mê.

 

Quả thật là một khung cảnh lãng mạn, đủ để khiến bất kì ngươig phụ nữ nào nảy sinh suy nghĩ lệch lạc.

 

Trong lòng Cố Nguyên lại đang suy nghĩ một vẫn đề: Chẳng lẽ đây cũng là con trai của cô?

 

Nếu không thì tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy?

 

Không chỉ một lần, hai lần, người này giống như đối xử đặc biệt với cô vậy.

 

Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Thầy Lục, tôi có thể hỏi, năm nay anh bao nhiêu tuổi không?”

 

Cô đã xem thông tin trên mạng, nhưng không biết chính xác tuổi thật.

 

Lạc Quân Thiên cười nói: "Năm nay tôi hai mươi bốn tuổi.”

 

Cố Nguyên giật thót, tuổi tác trùng khớp!

 

Cố Nguyên hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Đúng sao, tốt quá... Thầy Lục giỏi như vậy, chắc chú dì tự hào về anh lắm nhỉ?”

 

Lạc Quân Thiên không khỏi cười khẽ.

 

Chắc hẳn mẹ anh đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng lại không tiện hỏi anh có phải con trai mình hay không, dù sao thì nghe cũng quá vô lý, vậy nên đành phải hỏi bóng gió.

 

Tìm lý do rất tốt, thái độ cũng rất tự nhiên, nhưng sao thể qua mặt ảnh đế là anh chứ?

 

Thật ra không phải anh không muốn nói, chẳng qua chuyện này có liên quan đến quyết định và sự riêng tư năm đó của ba anh. Nếu như có thể, anh hi vọng ba anh có thể tự nói rõ với mẹ.

 

Anh không muốn giải thích thay cho ông ấy đâu!

 

Giọng nói của Lạc Quân Thiên vẫn dịu dàng: "Từ nhỏ tôi đã không có mẹ bên cạnh, ba thì say mê với sự nghiệp nghiên cứu, e là không có tâm tư để ý tới chuyện của tôi.”

 

Trái tim Cố Nguyên đập càng nhanh hơn, không có mẹ?

 

Có hi vọng!

 

break

Báo lỗi chương