Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 109: Không nể mặt

Trước Sau

break

 

Cô cũng lười nói tiếp, xoay người đi thẳng ra cửa, không ngờ mới đi được hai bước đã bị một người đàn ông chặn lại: Muốn đi cũng được, những tốt xấu gì cũng phải uống hết ly rượu này chứ! Đã tới đây rồi, nếu không uống rượu thì quá không nể mặt bọn anh!”

 

Cố Nguyên sững sờ. Nhìn điệu bộ này, cô không uống thì không thể rời đi ư?

 

Mấy người đàn ông cười ha hả nhìn cô với vẻ mặt xem náo nhiệt.

 

Cố Nguyên nhìn rượu trên bàn, một ly rất lớn, chất lỏng màu đỏ thẫm. Uống ly rượu này vào, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

 

Cô lặng lẽ rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho con trai.

 

Không ngờ điện thoại còn chưa kịp lấy đã nghe thấy một giọng nói vang lên: "Đạo diễn Vương, có chuyện gì vậy?"

 

Âm thanh rất dịu dàng dễ nghe, nỗi lòng vốn hoảng loạn của Cố Nguyên cũng bình tĩnh trở lại.

 

Mọi người đều nhìn qua, là Lạc Quân Thiên.

 

Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, cổ áo cao thẳng che nửa cằm, trên mặt đeo một chiếc kính râm lớn, trông giống như nam chính đẹp trai bước ra từ bộ phim Hồng Kông xưa.

 

Những người trong phòng hơi ngạc nhiên, bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

 

Chưa đến biện pháp cuối cùng, cô cũng không muốn làm phiền con trai. Tuy hai đứa con trai nhà cô chỉ cần tùy tiện ra mặt, mọi vấn đề đều sẽ được dễ dàng giải quyết. Nhưng nói thì nói vậy thôi, lỡ sau này hai đứa nó đòi thuê tám vệ sĩ theo sát cô 24/24 thì sao? Giấc mộng tự xông pha giới giải trí của cô sẽ hoàn toàn tan vỡ, mọi người đều biết cô chính là mẹ ruột của thái tử gia giới giải trí!

 

Đạo diễn Vương kia thấy Lạc Quân Thiên tới, sắc mặt lập tức thay đổi, cảm giác ưu việt ban nãy cũng hoàn toàn biến mất. Ông ta đứng dậy đi tới, mỉm cười nói: "Ôi, sao thầy Lạc lại tới đây vậy?

 

Lạc Quân Thiên tháo kính râm ra, trên mặt nở nụ cười, chẳng qua nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: "Tôi nghe nói hôm nay cô Cố có cảnh quay, định đến xem cô ấy diễn thế nào. Nhưng không ngờ có chút chuyện chậm trễ nên đến muộn, đúng lúc nghe nói mọi người tỏ chức liên hoan ở đây nên tới góp vui.”

 

Cố Nguyên nghe vậy, bèn quay sang cầu cứu nhìn Lạc Quân Thiên, nói: "Thầy Lạc, tôi hơi khó chịu, có thể đi trước được không?"

 

Lạc Quân Thiên nhíu mày: "Sao vậy? Khó chịu ư? Vậy để tôi đưa cô về."

 

Cố Nguyên chỉ chờ mỗi câu này, bèn vội vàng gật đầu: "Cảm ơn thầy Lạc!"

 

Mấy nữ diễn viên bên cạnh nghe vậy thì rất ngạc nhiên. Lạc Quân Thiên là ai chứ? Anh mười mấy tuổi đã trở thành hiện tượng nổi khắp giới giải trí, sau đó chuyển sang diễn viên và trở thành ảnh đế bằng chính thực lực của mình. Người này vừa có fan lưu lượng, vừa có fan thực lực, vậy nên trước giờ chưa từng để tâm tới mấy buổi tiệc tối như này.

 

Nhưng bây giờ Lạc Quân Thiên lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn muốn đưa Cố Nguyên về?

 

Người mới Cố Nguyên này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Lạc Quân Thiên mở miệng đòi người?

 

Sắc mặt đạo diễn Vương vô cùng khó coi. Ông ta nheo mắt, mỉm cười: "Thầy Lục, sao không ngồi chơi một lát?”

 

Lạc Quân Thiên khẽ nhìn ông ta một cái: "Cô Cố không thoải mái, tôi đưa cô ấy trở về trước, khi nào có thời gian sẽ ngồi nói chuyện với mọi người sau nhé."

 

Giữa ánh mắt giao nhau, đạo diễn Vương cực kỳ bất mãn. Tuy Lạc Quân Thiên là lưu lượng truy hàng đầu giới giải trí, nhưng nếu lần này anh hợp tác với Tinh Ảnh, chẳng lẽ không nên bán mặt mũi cho ông ta sao?

 

Bữa tiệc nào cũng có quy tắc của nó, Lạc Quân Thiên tự nhiên xuất hiện, không nói lời nào đã trực tiếp đưa người của ông ta đi?

 

Đạo diễn Vương trầm mặt xuống.

 

Lạc Quân Thiên không quan tâm đến ông ta, chỉ nói một câu thất lễ rồi dẫn Cố Nguyên rời đi.

 

Cố Nguyên quay đầu nhìn về phía Lâm Lộ.

 

Lúc này Lâm Lộ cũng đang nhìn cô và Lạc Quân Thiên.

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, Cố Nguyên thấy đôi mắt kia tràn đầy khát vọng và đố kỵ, cũng có cả sa ngã và tuyệt vọng.

 

Tuy rất nhạt, nhưng Cố Nguyên vẫn thấy rõ ràng.

 

Cố Nguyên hơi do dự.

 

Cô không phải là kiểu người quá tốt bụng, lúc này có thể thoát thân cũng là nhờ Lạc Quân Thiên ra mặt, cô tốt nhất không nên nói thêm gì nữa.

 

Nhưng từ ánh mắt khinh bỉ và biểu cảm đã dự liệu trước lúc đầu, đến bây giờ chuyển thành khát vọng và hâm mộ khiến cô có chút không đành lòng.

 

Nhưng muốn hành động trượng nghĩ khi gặp chuyện bất bình cũng cần có tư cách.

 

Cố Nguyên không có tư cách này, nhưng hai đứa con trai cô thì có. Nếu cô thật sự bị ép buộc không có đường lui, cô chỉ cần nói với con trai một tiếng, còn ai dám làm gì cô nữa?

 

Vì thế Cố Nguyên ngẩng đầu, khó chịu nói: "Thầy Lạc, tôi không thoải mái lắm, lúc trước Lâm Lộ nói cô ấy có một loại thuốc uống vào là dễ chịu ngay, có thể để Lâm Lộ đi lấy thuốc cùng tôi không?

 

Lạc Quân Thiên nhíu mày, liếc nhìn Lâm Lộ bên cạnh.

 

Lâm Lộ nghe vậy cũng giật mình. Thuốc gì? Cô ta và Cố Nguyên không quen, tiếp xúc duy nhất là sự kiện trang điểm lần đó, hơn nữa cô ta còn cố ý gây sự khiến Cố Nguyên không vui. Vậy nên sao cô ta biết Cố Nguyên muốn uống thuốc gì?

 

Cố Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Không phải buổi sáng cô nói thuốc của ô rất có hiệu quả, còn nói sẽ cho tôi vài viên mà, sao bây giờ đã quên rồi?"

 

Trong giọng điệu thậm chí còn có chút trách cứ.

 

Lâm Lộ đột nhiên hiểu ra, vội vàng gật đầu: "Tôi nhớ rồi, thì ra cô nói lọ thuốc đó. Tôi để trên xe, nếu cô cần thì để tôi xuống lấy cho.”

 

Lạc Quân Thiên mỉm cười: "Đã như vậy, vậy phiền cô Lâm rồi."

 

Nói xong, anh lại chào đạo diễn Vương một tiếng, sau đó cùng Cố Nguyên và Lâm Lộ rời đi.

 

Sau khi bước ra khỏi phòng bao, Cố Nguyên nói với Lâm Lộ: "Hi vọng chuyện này không gây phiền phức cho cô.”

 

Cô đưa Lâm Lộ ra ngoài chỉ là xúc động nhất thời, bị cảm xúc thoáng qua trong mắt Lâm Lộ ảnh hưởng. Nhưng cảm xúc cũng chỉ là cảm xúc, chẳng ai biết con người sẽ đưa ra quyết định như thế nào cả.

 

Có lẽ cô đưa Lâm Lộ ra ngoài, Lâm Lộ sẽ oán hận cô làm chậm trễ “tiến độ” của cô ta.

 

Lâm Lộ nhìn Cố Nguyên, cắn chặt môi, không nói gì.

 

Cố Nguyên: "Lâm Lộ?”

 

Xung quanh rất hỗn loạn, đèn neon nhấp nháy, có những người say rượu dựa vào góc tường, bên ngoài là bầu trời đầy sao không thể với tới.

 

Từ góc nhìn của Cố Nguyên, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu vào mắt Lâm Lộc, cô thấy chút ẩm ướt trong đôi mắt kia.

 

Cố Nguyên: "Ơ, cô sao vậy? Nếu cô muốn quay lại, vậy tôi—"

 

Lâm Lộ đột nhiên nói: "Cảm ơn."

 

Cố Nguyên: "Hả? Cô không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?”

 

Giọng nói của Lâm Lộ rất chân thành, mang theo khàn khàn khó tả: "Cảm ơn Cố Nguyên, tôi không thích bữa tiệc tối này, cảm ơn cô đã đưa tôi ra ngoài."

 

Nói xong, cô ta nhìn Lạc Quân Thiên bên cạnh: "Cảm ơn thầy Lục."

break

Báo lỗi chương