Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 108: Quy tắc ngầm

Trước Sau

break

 

Không phải Cố Nguyên chưa từng vào đoàn làm phim, hai mươi lăm năm trước cô đã vào đoàn một lần, nhưng mới quay được mấy cảnh đã thường xuyên mệt mỏi, cuối cùng ngất xỉu, được mọi người đưa vào bệnh viện. Không ngờ đi một lần những hai ngươi lăm năm!

 

Lần này vào đoàn phim, đối với cô mà nói là may mắn, cũng là cơ hội!

 

Hai mươi năm đã trôi qua, thế giới thay đổi rất nhiều, các thiết bị trong đoàn phim cũng được đổi mới khác trước. Máy quay, flycam toàn là những thứ cô chưa từng thấy qua, nhưng may là kiểu dáng vẫn giữ theo khuôn mẫu cũ nên không quá xa lạ.

 

Cô đến khá sớm, là Nhiếp Ngộ tự mình đưa tới

 

Trước khi Nhiếp Ngộ rời đi, cô còn cố ý dặn dò thêm, bây giờ cô là một người mới, là một sinh viên năm hai lang bạt giới giải trí, vậy nên không được dùng quyền thế mở đường cho cô!

 

Hình như Nhiếp Ngộ hơi chột dạ, sờ mũi, nhìn cảnh đường phố bên ngoài: "Đương nhiên sẽ không."

 

Cố Nguyên luôn cảm thấy con trai có việc giấu mình, nhưng cô mới vào đoàn phim, có quá nhiều chuyện cần làm nên cũng không còn lòng dạ suy nghĩ đến mấy chuyện này nữa.

 

Lạc Quân Thiên cũng tới từ sáng sớm, anh nói với cô rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện cô là nữ chính, buổi trưa có thể mời đoàn phim uống trà sữa gì đó. Cho dù là nhân viên bình thường nhất cũng phải giữ quan hệ hòa đồng mới có thể làm việc thuận lợi. Cố Nguyên được truyền thụ kinh nghiệm, cảm thấy rất xúc động, liên tục gật đầu đồng ý.

 

Hôm nay Cố Nguyên diễn cảnh nữ chính Mẫn Nghi ra khỏi sơn thôn, lần đầu tiến vào hoàng cung. Phân cảnh này khá lớn, phải diễn chung với không ít nữ phụ, trong đó có Lâm Lộ và một số nữ diễn viên khá nổi khác.

 

Có thể nhìn ra được, mấy nữ diễn viên kia đều có chút không phục với Cố Nguyên. Dù sao bọn họ cũng là diễn viên có danh tiếng, thế mà bây giờ phải làm nền cho một người mới vô danh, ai có thể phục được chứ?

 

Cố Nguyên hiểu suy nghĩ của bọn họ, cũng không có gì để nói. Cô chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình, dung nhập cảm xúc của bản thân vào bộ phim.

 

Nhờ sự giúp đỡ của Lạc Quân Thiên trong những ngày gần đây, cô gần như đã nắm rõ tính cách và tình cảm của nhân vật. Sau một vài cảnh quay, cho dù là người yêu cầu nghiêm khắc như Ninh Tam Việt cũng không bắt quay lại lần nào.

 

Mấy nữ phụ quay đầu nhìn nhau, sự khinh thường trong mắt dần phai nhạt.

 

Tuy cô gái nhỏ này còn nhỏ, nhưng một khi bắt đầu quay phim, cả người giống như biến thành một người khác, ánh mắt và lời thoại hoàn toàn diễn giải trọn vẹn một tiểu Mẫn Nghi ngây ngô, e dè lần đầu bước vào cung.

 

Sau một ngày quay phim, Cố Nguyên có thể cảm giác được mọi người xung quanh đã có ánh nhìn khác về cô, ánh mắt Ninh Tam Việt nhìn cô cũng càng thêm thưởng thức. Thật ra chính cô cũng cảm thấy mình phát huy tốt, vậy nên tâm trạng lúc này rất thoải mái.

 

Ngày đầu tiên không quay cảnh tối, đạo diễn Ninh Tam Việt nói vài câu với Cố Nguyên rồi rời đi, nhân viên công tác cũng thu dọn đồ đạc. Lúc này, người bên bộ phận sản xuất phim đi tới, lớn giọng kêu mọi người cùng đi ăn cơm, nói ngày đầu khai máy phải tổ chức thật náo nhiệt, cuối cùng còn nhấn mạnh: "Đạo diễn Vương cũng đi."

 

Đạo diễn Vương là phó đạo diễn của "Cung điện huyền bí", nghe nói ông ta có quan hệ họ hàng với tổng giám đốc Tinh Ảnh, là người rất lợi hại, cục điện nào cũng có thể giải quyết được!

 

Mấy nữ minh tinh diễn vai phi tử không thiếu người xinh đẹp, bọn họ vốn không muốn đi, nhưng vừa nghe đạo diễn Vương cũng đi bèn lập tức đổi ý.

 

Cố Nguyên không có hứng thú ăn uống, nhưng ngẫm lại mình là người mới vào đoàn, không thể không hòa đồng nên cũng đành đi theo.

 

Một nhóm mười mấy người đều quyết định đi, trong đó có vài người có chút danh tiếng như Lâm Lộ, cũng có những vai phụ tuyến mười tám và mấy diễn viên quần chúng, điểm chung là ai ai cũng đều rất xinh đẹp.

 

Sau khi vào phòng bao, lúc đầu thì không sao, mọi người đều nghiêm túc ăn cơm. Nhưng sau ba vòng rượu, bầu không khí dần trở nên không thích hợp. Đạo diễn Vương hói đầu bắt đầu lớn tiếng bảo mấy nữ minh tinh uống rượu, nói ai uống được nhiều nhất sẽ cho thêm cảnh vào ngày mai.

 

Đương nhiên lời này chỉ nói đùa, nhưng cũng có người cho là thật, không do dự cầm ly lên uống cạn.

 

Đạo diễn Vương rất hài lòng, càng ngày càng hăng hái, còn bảo bọn họ đứng lên nhảy múa, lúc sau lại chuyển sang uống rượu giao bôi.

 

Cố Nguyên ngồi chết lặng, không nhúc nhích.

 

Đạo diễn Vương dùng ngón tay mập mạp chỉ vào Cố Nguyên, ngả ngớn nói: "Cô gái nhỏ, cô đấy, cô còn trẻ quá, không hiểu chuyện. Cô xem, mấy chuyện này phải học một chút mới được, hiểu không? Nào, qua đây anh dạy em, nếu không sau này đến mấy bữa tiệc lớn lại không biết gì, chỉ ngây ngốc nhìn người ta, rồi để cơ hội vụt mất.”

 

Hai chứ “vụt mất” cuối cùng, giọng nói say lướt, cũng cao giọng hơn.

 

Cố Nguyên lập tức lắc đầu, xua tay: "Không cần, tôi không cần học cái này, cố gắng học diễn xuất là được!”

 

Thật ra ở thời của cô cũng có mấy chuyện này, nhưng rất ít, hơn nữa cũng không tới lượt cô.

 

Không ngờ sau hai mươi lăm năm, loại chuyện này lại rất phổ biến?

 

Cố Nguyên thở dài, đúng là thói đời đen bạc mà, cái giới giải trí này càng ngày càng kém!

 

Lão Trình bên sản xuất phim nghe vậy, lập tức xụ xuống: "Này, sao cô lại không biết điều thế?”

 

Diễn viên đóng vai hoàng đế bên cạnh cũng hùa theo: "Đạo diễn Vương chịu dạy là cơ hội của cô đấy, có hiểu không? Bây giờ cô được đóng vai chính, được đạo diễn Ninh coi trọng. Nhưng cô đâu thể chỉ quay mỗi bộ phim này cả đời! Cô còn chưa đi được tới đâu đâu, phía trước còn xa lắm!”

 

Cố Nguyên ngạc nhiên nhìn lão Trình, nhìn diễn viên kia, rồi lại nhìn đạo diễn Vương, đây là đang muốn quy tắc ngầm với cô ư?

 

Cố Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy trong sự cổ vũ của nhà sản xuất, mấy nữ diễn viên đang lắc mông nhảy múa nghe được động tĩnh cũng nhìn qua. Trong đó có không ít người tỏ ra hả hê khi người gặp họa, thậm chí còn có người trào phúng: "Cố Nguyên, cô cũng tới đây nhảy đi!"

 

Bọn họ là nữ phụ, thậm chí chỉ là diễn viên quần chúng không có một lời thoại, còn Cố Nguyên lại được đóng vai chính, được diễn cùng Lạc Quân Thiên.

 

Nhưng đóng vai nữ chính thì sao, chẳng phải cũng giống bọn họ đi bồi rượu, nhảy thoát y cho đạo viễn Vương xem đấy à?

 

Bên cạnh có mấy người đang điên cuồng uống rượu, trong đó có Lâm Lộ. Sau khi uống một ly rượu đầy, rõ ràng Lâm Lộ đã hơi đứng không vững. Cô ta nghe động tĩnh quay quay đầu nhìn lại.

 

Mái tóc xoăn quyến rũ hơi lộn xộn xõa xuống hai má trắng nõn, ánh mắt Lâm Lộ nhìn Cố Nguyên rất phức tạp.

 

Là vui sướng khi người gặp họa như mấy nữ diễn viên kia? Hay là khinh bỉ cô cũng chỉ có vậy? Hoặc là, có chút đồng bệnh tương liên?

 

Cố Nguyên không thể nói ra cảm xúc của mình lúc này, nhưng nói chung là rất tệ!

 

Cô đứng dậy, dứt khoát nói: "Đạo diễn Vương, cảm ơn ông đã sẵn lòng chỉ dạy tôi. Nhưng hôm nay không còn sớm nữa, tôi nên về rồi, nếu chậm trễ người nhà sẽ lo lắng. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ nghe ông chỉ dạy tiếp.”

 

Nghe vậy, đạo diễn Vương hơi bất ngờ, cũng không giận mà bật cười ha ha: “Ôi chao, cô bé này rất thú vị.”

 

Mấy người đàn ông bên cạnh cũng nheo mắt nhìn cô, là ánh mắt thể hiện sự hứng thú trắng trợn của đàn ông đối với phụ nữ. Bọn họ không nhịn được mà cười rộ lên: “Đạo diễn Vương còn chưa cho cô đi, cô cứ đi như vậy mà được à?”

 

Cố Nguyên cực kỳ khó chịu, đây là loại đàn ông dâm dục rác rưởi gì vậy?

break

Báo lỗi chương