Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 111: Rất vui được gặp cậu!

Trước Sau

break

 

Cố Nguyên hưng phấn hỏi: "Vậy anh đã xem ảnh của mẹ anh chưa?"

 

Lạc Quân Thiên: "Đương nhiên rồi."

 

Cố Nguyên lập tức thất vọng.

 

Xem ra... Không phải ư?

 

Nếu anh đã nhìn thấy ảnh chụp của cô thì sao có thể không nhận ra cơ chứ? Còn nếu như đã nhận ra cô, vậy hiển nhiên anh nên kinh ngạc, hoặc là đến nhận mẹ giống như Quý Kỳ Sâm. Đương nhiên, còn có một khả năng nữa là cố ý trốn tránh, không thể tiếp nhận sự thật.

 

Nhưng hiện giờ biểu hiện của anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như không có chuyện gì.

 

Cố Nguyên thất vọng thở dài, có lẽ cô suy nghĩ rồi, đây không phải con trai của cô.

 

Đúng lúc này, đột nhiên Lạc Quân Thiên cởi áo khoác trên người ra, khoác lên vai Cố Nguyên.

 

Cố Nguyên hơi sững sờ: "Hả?"

 

Lúc áo khoác được khoác trên người, cô mới cảm thấy đêm nay đúng là hơi lạnh. Bây giờ ấm áp đột ngột ập tới, cô còn thấy hơi không quen.

 

Lạc Quân Thiên đối xử với cô quá tôt, tốt đến mức khiến người ta không nhìn được mà phỏng đoán lại một lần nữa, rốt cuộc anh có phải...

 

Lạc Quân Thiên: "Bây giờ trời ngày càng lạn, cẩn thận bị cảm nhé. Xe của tôi ở đằng kia, tôi đưa cô về trước. "

 

Đúng là lạnh thật, Cố Nguyên khịt mũi: "Được."

 

Không ngờ vừa nói xong, đột nhiên một chiếc siêu xe dừng lại trước mặt hai người. Mà chiếc xe kia, vừa nhìn đã biết không hề rẻ.

 

Cố Nguyên như ý thức được, hình như con trai của cô tới rồi?

 

Lúc này cửa xe mở ra, Quý Kỳ Sâm bước xuống.

 

Anh mặc một bộ âu phục lịch lãm, tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao ngất, tựa như một cây tùng thẳng tắp trong màn đêm lạnh lẽo này.

 

Anh đi thẳng đến trước mặt Cố Nguyên, khẽ cau mày: "Sao vậy? Có uống rượu không?”

 

Cố Nguyên nhìn thấy con trai, chợt nhớ tới chuyện vừa xảy ra, hơi chột dạ, vội vàng nói: "Không có, vừa rồi sau khi quay xong, mọi người cùng nhau đi ăn. Mấy người khác uống rượu, mẹ bị dính mùi lên người thôi.”

 

Cô thật sự không uống, nhưng không ngờ mũi của con trai lại thính như vậy!

 

Quý Kỳ Sâm trầm mặt nhìn chằm chằm áo gió trên người Cố Nguyên, cau mày nói: "Ăn cơm uống rượu?"

 

Anh không hiểu về giải trí, nhưng không có nghĩa là anh không biết gì cả. Giới giải trí hỗn loạn, các diễn viên đạo diễn thường ăn uống cùng nhau sau khi quay phim xong. Còn ăn uống như thế nào, ít nhiều anh cũng từng nghe nói tới.

 

Cố Nguyên: "Đúng... Nhưng mẹ không thích chỗ đó lắm, may mà có thầy Lạc dẫn mẹ ra ngoài."

 

Vừa nói, cô vừa vội vàng giới thiệu: "Đây là thầy Lục, Lạc Quân Thiên. Kì Sâm, chắc con cũng biết nhỉ? Cậu ấy thành danh từ thời thiếu niên, là tam kim ảnh đế!”

 

Cô lại giới thiệu con trai với Lạc Quân Thiên: "Đây là người nhà của tôi, Quý Kỳ Sâm, thằng bé tới đón tôi về nhà."

 

Ánh mắt lạnh lùng của Quý Kỳ Sâm khẽ nhúc nhích, chậm rãi rơi trên người Lạc Quân Thiên.

 

Đương nhiên là anh biết Lạc Quân Thiên.

 

Cho dù trước kia anh không quan tâm nhiều đến giới giải trí, không biết nhân vật tên Lạc Quân Thiên này. Vậy thì nay nhờ Nhiếp Ngộ thỉnh thoảng thổi gió cáo trạng, anh cũng đã biết đây là người có ý đồ xấu với mẹ của anh.

 

Buối tối quay xong không về nhà, lại kéo mẹ của anh đi dạo dưới ánh đèn đường, thậm chí còn cởi áo khoác ra khoác cho mẹ nữa!

 

Ha ha, lòng dạ Tư Mã, tới người qua đường cũng biết đấy!

 

Đôi mắt lạnh nhạt của Quý Kỳ Sâm bỗng trở nên lạnh lẽo, anh không vui, rất không vui.

 

Nhưng là người bước vào giới kinh doanh từ khi mười mấy tuổi, còn trẻ đã nắm cả một đại gia tộc trong tay, đương nhiên sẽ không dễ dàng xúc động.

 

Kiềm chế, suy nghĩ về lâu dài, đây là phương châm làm việc của anh!

 

Thế là anh giơ tay lên: "Xin chào, cảm ơn anh đã đưa mẹ tôi ra ngoài."

 

Mẹ?

 

Cố Nguyên: "!!”

 

Sao lại nói thẳng ra vậy?

 

Người bình thường nghe được sẽ kinh hãi đến mức nào chứ? Lỡ bị truyền ra ngoài thì sao?

 

Cô lén lút quan sát phản ứng của Lạc Quân Thiên. Nhưng sau khi nghe xong, Lạc Quân Thiên ngoài hơi ngạc nhiên nhướng mày thì có vẻ hơi... bình tĩnh?

 

Bây giờ cô lại càng khó hiểu hơn!

 

Rốt cuộc Lạc Quân Thiên có ý gì?

 

Theo đuổi cô? Tuyệt đối không thể nào, làm gì có kiểu theo đuổi lặng lẽ âm thầm như vậy?

 

Muốn chiều lòng fan là cô ư?

 

Lý do này quá xa vời!

 

Nghe thấy tiếng "Mẹ", vẻ mặt Lạc Quân Thiên hơi khựng lại, sau đó nhìn sang Quý Kỳ Sâm.

 

Người thanh niên trước mặt cũng trạc tuổi anh.

 

Nhìn người này, anh có thể cảm nhận được sự quen thuộc trong lông mày và ánh mắt của đối phương, đây chắc hẳn là người thường đến thăm mẹ lúc nhỏ rồi.

 

Khi ấy, cuối tuần cả hai đều cùng đi thăm mẹ nhưng lại chưa gặp mặt bao giờ.

 

Anh có nghe bác sĩ Trần kể lại, sau khi anh rời đi, thường có một đứa trẻ trạc tuổi anh đến thăm mẹ.

 

Cậu nhóc nhỏ hơn anh một tuổi, là em trai của anh.

 

Em trai sao?

 

Lạc Quân Thiên nhìn em trai lạnh lùng phòng bị trước mặt, giơ tay lên.

 

"Rất vui được gặp cậu."

break

Báo lỗi chương