Trên thị trường, cơm gà nấu đậu Hà Lan thường bán 11 tệ.
Thang Dương quay lại hỏi Thang Viên: "Em ơi, bán bao nhiêu?”
Thang Viên cũng không tính cao quá: "15 tệ ạ.”
Giá này chỉ cao hơn một chút so với các quán khác nhưng với tay nghề của Thang Viên, 15 tệ là khá rẻ. Triệu Tình Tình liền rút tiền ra: "Tôi muốn một phần.”
“Được, xin đợi một chút.”
Chẳng bao lâu sau, Triệu Tình Tình cầm trên tay bát cơm gà nấu đậu Hà Lan nóng hổi.
Sau khi ăn vào miệng, Triệu Tình Tình như bị giẫm vào đuôi, tức thì kêu lên: "Thánh thiền thiên đụng ơi, ngon vãi cả chưởng!”
Cô ta xúc động đến mức nghiêng bát, làm đổ một ít nước canh xuống sàn, đành tiếc rẻ lau chỗ canh đổ, cảm thấy thật lãng phí.
Tiếp theo cô ta cẩn thận, từ từ thưởng thức từng chút một. Một món ngon như vậy, lãng phí dù chỉ một giọt nước canh cũng là tội lỗi!
Khi hương vị tuyệt vời lan tỏa trên đầu lưỡi, Triệu Tình Tình không kìm được mà nhắn tin cho Tiểu Ưu: [Cơm gà nấu đậu Hà Lan của Thang Ký đúng là đỉnh của chóp!]
Tiểu Ưu: [Hả? Không phải Thang Ký nói hôm nay nghỉ bán sao?]
Triệu Tình Tình: [Là cơm trưa của chủ quán Thang á, tui mặt dày nên mới mua đấy. Chủ quán Thang, có thể làm món cơm gà nấu đậu Hà Lan ngon đến vậy, đúng là tuyệt đỉnh.]
Tiểu Ưu: [Nhà chủ quán Thang còn phần nào không? Tui cũng muốn ăn!]
Triệu Tình Tình: [Đợi xíu, để tui hỏi giúp bà he.]
Nghe Triệu Tình Tình nói muốn mua thêm ba phần cơm gà nấu đậu Hà Lan, Thang Viên kiểm tra nồi canh. May mà cô đã hầm một nồi lớn, nếu không có lẽ không đủ bán.
“ZhiBao báo có khoản tiền chuyển đến: 45 tệ."
Nghe âm báo tiền chuyển đến, Trương Phượng Hà khẽ mỉm cười.
Bốn phần cơm gà nấu đậu Hà Lan giá 60 tệ, trừ đi chi phí, lời được khoảng 40 tệ. Chỉ trong bữa trưa, đã kiếm lại được giá nửa con gà.
Bên cạnh, Thang Dương có vẻ tiếc rẻ: "Em gái, chỉ bán 15 tệ, thấy lỗ quá.”
Thang Viên: “Giá này đã cao hơn thị trường vài tệ rồi, nếu cao hơn nữa người ta sẽ không mua đâu. Có lời chút nào hay chút đó mà.”
“Cũng đúng.” Thang Dương thở dài rồi tiếp tục ăn cơm gà nấu đậu Hà Lan thơm phức.
Tại công trường Triều Dương, đúng lúc đang ăn trưa, các quầy bán đồ ăn xung quanh đang náo nhiệt mời chào.
Ông chủ Lý vừa đưa cơm hộp cho khách, vừa liếc nhìn về phía trước.
Hôm nay Thang Ký không mở bán sao? Giờ này rồi mà vẫn chưa thấy, chắc là không bán rồi.
Nếu Thang Ký nghỉ bán, hôm nay lão ta sẽ không được ăn cơm hộp của họ? Hình ảnh đùi gà xốt mật ong ngọt ngào và đậm đà hiện lên trong đầu, khiến ông nuốt nước bọt.
Bất chợt, lão ta nhận ra điều gì đó, gương mặt cứng đờ, liền tự tát mình một cái.
Hôm nay Thang Ký không bán thì chẳng phải là bớt đi một đối thủ sao? Đáng lẽ mình phải vui mới đúng, vậy mà lại thấy tiếc vì không được ăn cơm hộp của họ?
Mình… thật là…
Sự hối hận khiến ông chủ Lý che mặt, cảm giác xấu hổ không để đâu cho hết.
Tại nhà họ Thang, sau khi cả nhà ăn trưa xong, Thang Dương đi rửa bát. Thang Viên muốn giúp nhưng anh đẩy cô ra: "Để anh làm, em nghỉ đi.”
Thang Viên: “Khi nào có tiền, mình sẽ mua một cái máy rửa bát lớn, để không phải tự rửa nữa.”
“Máy rửa bát đắt lắm đấy.”
“Nhưng nhà mình đang kiếm tiền mà.” Thang Viên cười. Rửa tay sạch sẽ xong, cô đi nghỉ trưa.
Khi thức dậy, thấy Thang Dương và mọi người đang làm việc lặt vặt, cô cũng ngồi xuống giúp. Trương Phượng Hà không muốn cô làm, chỉ bảo cô nghỉ ngơi thêm.
Cô lắc đầu, cẩn thận quấn từng sợi dây tai nghe và xếp vào hộp.
Điện thoại trong túi reo lên, có tin nhắn gửi đến. Cô mở tin nhắn và bất ngờ trước nội dung bên trong.
Mẹ của Đào Đào nhắn tin cho Thang Viên. Chị ấy nhắn để làm gì vậy?
Mẹ Đào Đào: [Em có đó không?]
Thang Viên: [Có ạ. Xin hỏi chị có chuyện gì không?]
Mẹ Đào Đào: [Chị muốn…]
Thang Viên: [?]
Mẹ Đào Đào: [Khụ, bánh lòng đỏ trứng em làm ngon lắm, em có nghĩ đến việc mở cửa hàng bán bánh trứng không? Nếu có, chị muốn mua bánh em làm.]
Thang Viên: [Chị muốn mua bánh trứng em làm sao?]
Mẹ Đào Đào: [Đúng vậy.]
Thang Viên: [Em có thể làm một ít bán cho chị, nhưng giá có thể sẽ hơi cao một chút.]
Mẹ Đào Đào: [Bán như thế nào?]
Thang Viên: [6 tệ một cái ạ.]
Bánh trứng thường chỉ có 4 tệ một cái.
Mẹ Đào Đào không chút do dự: [Được, chị muốn 30 cái, khi nào xong chị sẽ tự đến lấy, cảm ơn em nhé!]