Mỹ Thực: Quán Nhỏ Thang Ký Ở Công Trường

Chương 24: Ớt băm bột ngô

Trước Sau

break

 Ông chủ Lý thấy nhóm người này không mua được cơm hộp  Thang Ký, liền hắng giọng nói lớn: "Lại đây, ăn cơm hộp ngon này, có hơn chục món, ăn bao nhiêu cũng được, lấy thoải mái!”
Nhưng đám công nhân chẳng ai để ý đến lão ta.

Trong lòng ông chủ Lý lại càng khó chịu. Người bán cơm hộp bên cạnh lão ta cũng có cùng tâm trạng.
Đều là người bán cơm hộp, nhưng người ta thì khách hàng nườm nượp, tranh nhau mua, còn quán mình thì dù có rao khản cổ cũng chỉ có vài khách lưa thưa.
Ai mà chẳng thấy chạnh lòng, chẳng thấy ghen tị.
Vừa ghen tị, ông chủ Lý vừa bắt đầu lo lắng. Nếu cơm hộp  Thang Ký càng ngày càng đông khách, thì việc buôn bán của quán mình càng ế ẩm, biết phải làm sao? Hay là làm thêm vài món nữa? Hay là hạ giá xuống?
Lúc đó, Trương Phượng Hà mang theo một hũ muối ớt băm đến căng tin.
Muối ớt băm này là món ăn đặc sản của quê Thang Viên.
Người ta trộn ớt băm nhuyễn với bột bắp và các gia vị như tiêu, sau đó ủ lên men trong hũ, tạo nên món ăn kèm đậm đà. Vừa có thể ăn với cơm, vừa có thể dùng làm món phụ, hương vị rất đậm đà hấp dẫn.
Món muối ớt băm này là món mà ông bà nội Thang Viên từng mang lên thành phố. Hôm qua, Thang Viên thấy hũ muối ớt băm và đã xào với dầu rồi cất vào hũ để ăn kèm với cơm.
Hôm nay, Trương Phượng Hà cũng mang nó đến xưởng để ăn với cơm.
Cháo ngô trộn ớt băm có hương thơm của bột ngô hòa quyện cùng mùi cay nồng của ớt, khi ăn cùng với cơm sẽ lan tỏa vị ngọt béo giòn giòn mà lại thanh đạm. Trương Phượng Hà nhấm nháp từng miếng cơm trộn cùng ớt ngô, gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, thưởng thức từng chút một.
Bột ngô trong món ớt băm mềm dẻo vừa phải, không quá nhão, có chút xốp. Vị mặn nhẹ nhàng, hòa quyện cùng hương thơm như mùa thu. Sau khi xào qua, bột ngô còn thoảng chút mùi bắp rang giòn tan, kết hợp với độ cay vừa phải, tạo nên một hương vị rất đặc trưng.

Món ớt băm này được Thang Viên chế biến thơm ngon đến mức làm cho bữa cơm ở nhà ăn của nhà máy cũng trở nên ngon miệng hơn.
Một công nhân lạ ngồi đối diện, tò mò nhìn vào bát ớt băm của bà: "Đây là món gì vậy?”
“Ớt băm bột ngô, món ăn đặc sản quê nhà tôi.”
“Tôi chưa từng ăn qua, có ngon không?”
Trương Phượng Hà hỏi xem công nhân có muốn thử không. Chị ấy cười và nói cảm ơn.
Khi chị ấy nếm thử, gương mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên: "Món này đậm đà quá! Chị mua ở đâu vậy?”
“Không phải mua, là nhà tôi tự làm đấy.”
Công nhân giơ ngón cái khen tay nghề bà.
“Không, là con gái tôi làm.”
“Con gái chị thật khéo tay. À... tôi có thể... xin thêm một chút được không?”
Chị công nhân mạnh dạn hỏi, thật ra chị ấy không quen mặt dày nhưng món ớt băm này hợp với cơm quá, đưa miệng thật sự khiến chị ấy không kìm lòng được.
Trương Phượng Hà cười và xúc cho chị ấy thêm một chút.
Buổi chiều khi làm hàng, người đến thu hàng lại chính là vị công nhân đã thử món ớt băm ở nhà ăn. Chị ấy không phải là công nhân, mà là tổ trưởng thu hàng. Trương Phượng Hà ngạc nhiên, rồi xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi vẫn còn hai món chưa làm xong, thật xin lỗi, tôi sẽ nhanh tay—”
Tổ trưởng thu hàng không trách mắng mà nói nhẹ nhàng: "Không sao, chị cứ làm tiếp, tôi đi thu những nơi khác trước.”
Trương Phượng Hà vô cùng biết ơn, lập tức bắt tay vào làm nốt công việc.
Đến giờ ăn tối, vị tổ trưởng lại ngồi đối diện bà. Trương Phượng Hà vội nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cô nhiều vì lúc chiều.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Tổ trưởng mỉm cười, rồi nói: "Khụ… món ớt băm của chị, bán không? Tôi muốn mua một hũ.”
Trương Phượng Hà đưa luôn hũ cho chị ấy: "Cô cứ mang về ăn đi.”
“Không được, tôi không thể lấy không của chị.” Tổ trưởng rút ra một tờ tiền: "Cầm lấy.”
“Không, không—”
“Chị nhận đi. Nếu chị không nhận, tôi cũng không dám lấy hũ ớt băm của chị đâu.”
“Nhưng như vậy thì nhiều quá.”
Một hũ ớt băm nhỏ thế này không thể đáng giá đến trăm tệ. Vừa nghĩ vậy, Trương Phượng Hà chợt khựng lại.

break

Báo lỗi chương