Ánh hoàng hôn tàn dần, màn đêm dần phủ xuống. Mẹ Tiểu Ưu ngồi xem tivi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía tủ lạnh.
Cha Tiểu Ưu nhận thấy ánh mắt của vợ, biết bà ấy muốn làm gì, ông ấy nói: "Không được, con bé sẽ giận đấy.”
Mẹ Tiểu Ưu vốn không phải là người ham ăn. Nhưng bà ấy chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cảm thấy mình cũng trở thành người ham ăn, chỉ muốn được ăn lại hương vị tuyệt đỉnh ấy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Cha Tiểu Ưu sợ bản thân không kiềm chế được mà mở tủ lạnh, liền vào thư phòng. Mẹ Tiểu Ưu ngồi trên ghế sô pha khá lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, mở tủ lạnh ra.
Bà ấy vào bếp, đóng cửa lại, rồi hâm nóng hộp cơm.
Khoảng tám giờ tối, Tiểu Ưu từ phòng bước ra. Cô nàng mở tủ lạnh nhưng không thấy hộp cơm của mình đâu.
Nà ní, hộp cơm của mình đâu rồi?
Tìm khắp nơi cũng không thấy. Tiểu Ưu cảm thấy hơi lo lắng, chẳng lẽ cha mẹ ăn mất rồi?
Cô nàng gõ cửa phòng sách: "Cha ơi, hộp cơm trong tủ lạnh của con đâu rồi?”
Cha Tiểu Ưu đặt sách xuống: "Sao vậy? Không thấy trong tủ lạnh à?”
“Mất rồi, có phải cha mẹ ăn rồi không?”
“Cha không ăn.”
Trông cha có vẻ không nói dối. Cha Tiểu Ưu thường không nói dối, nếu đã ăn thì cũng sẽ nhận. Không phải cha thì chỉ có thể là…
“Mẹ đâu rồi ạ?”
“Đi nhảy quảng trường rồi.”
“Chắc chắn là mẹ ăn rồi!” Tiểu Ưu nghiến răng. Trước đó mẹ còn chê hộp cơm, bảo đừng ăn cơm hộp ngoài đường, giờ lại trộm ăn mất của mình!
Cô nàng lập tức gọi điện cho mẹ. Phải một lúc lâu mẹ mới nghe máy.
“Tiểu Ưu, có gì không? Mẹ đang nhảy quảng trường đây.”
“Mẹ, mẹ ăn hộp cơm của con rồi phải không?”
“Hả? Hộp cơm? Mẹ không ăn.”
“Thế hộp cơm đi đâu rồi? Không thể tự nhiên mà mất được, đúng không?”
“Sao mẹ biết sao được, có khi chuột ăn mất rồi.”
“...”
“Chuột mà vào được tủ lạnh á? Còn ăn cả hộp luôn? Mẹ, mẹ sao thế! Con đã bảo là đấy là đồ ăn khuya của con rồi mà! Sao mẹ có thể trộm ăn chứ!”
Mẹ Tiểu Ưu chột dạ, thấy không giấu được nữa, liền ấp úng: "Khụ khụ, cái đó... thôi thì, mẹ không kìm lòng được. Con muốn ăn gì khuya, mẹ mua lại cho.”
Tiểu Ưu hậm hực: "Đồ ăn ngoài có ngon bằng cơm hộp Thang Ký không? Thôi, mua cho con cây kem Häagen-Dazs đi.”
Nếu là bình thường, mẹ Tiểu Ưu chắc chắn sẽ bảo cô nàng lãng phí tiền, nhưng giờ bà ấy không có gì để phản bác, liền nhanh chóng đồng ý: "Được.”
***
Đêm khuya. Thang Viên giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
“Viên Viên, gặp ác mộng à?” Tiểu Bát đến bên cạnh.
“Ừ.” Cô lại mơ thấy cảnh Thang Dương nằm trong nhà xác.
Cái chết của Thang Dương đã trở thành nỗi ám ảnh khó xóa nhòa trong tâm trí cô.
Tiểu Bát ôm cô: "Không sao đâu, qua thời gian, cô sẽ dần quên đi thôi.”
Cô khẽ gật đầu, nhìn sang Tiểu Bát: "Tiểu Bát, mày định nghỉ ở đây đến bao giờ? Chừng nào thì rời đi?”
Tiểu Bát chớp mắt: "Chưa biết nữa, tùy tình hình thôi.”
“Khi nào đi, nhất định phải nói với tao, đừng lặng lẽ mà đi nhé.”
“Được.”
Thang Viên chìm vào giấc ngủ lần nữa. Lần này không gặp ác mộng, cô ngủ đến sáng.
Buổi sáng, Trương Phượng Hà đang làm bánh trứng trong bếp
Trương Phượng Hà quay đầu: "Viên Viên, con dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, bữa sáng xong rồi.”
Bữa sáng gồm cháo trắng, trứng luộc, bánh trứng và củ cải muối. Thang Viên vừa nhai bánh trứng vừa chăm chú nhìn Thang Dương.
“Sao cứ nhìn anh thế?” Thang Dương nhướn mày.
Cô lắc đầu, gắp cho anh một miếng trứng.
Thấy Thang Viên ăn chậm, Trương Phượng Hà nghi ngờ mình nấu không ngon nên con gái không muốn ăn. Thang Viên nấu ăn rất giỏi, so với cô thì tay nghề của bản thân kém hơn nhiều, Thang Viên chê cũng phải.
Bà ngập ngừng hỏi: "Có phải không ngon không?”
Đang mải suy nghĩ, Thang Viên sực tỉnh: "Sao ạ?”
“Mẹ thấy con ăn ít, có phải không ngon không? Nếu không muốn ăn thì—”
“Không phải đâu, con đang nghĩ chuyện khác, hơi mất tập trung. Mẹ làm ngon lắm, nhất là bánh trứng, con rất thích.”
Trương Phượng Hà vui mừng: "Nếu con thích, mẹ làm thêm cho con nhé.”
“Đủ rồi mẹ ạ, không cần làm thêm đâu.”
Sau bữa sáng, Trương Phượng Hà và Thang Gia Phúc mang hũ muối ớt băm do Thang Viên làm hôm qua đi đến xưởng.