Mỹ Thực: Quán Nhỏ Thang Ký Ở Công Trường

Chương 21: Đã từng nhìn biển rộng, không còn quyến luyến suối hồ nữa

Trước Sau

break

Khách sạn Nguyên Đình là một trong những nhà hàng cao cấp ở Nam Thành. Tháng trước, nhân sinh nhật của Tiểu Ưu, cả nhà đã chi tiêu xa hoa một lần để ăn tiệc sinh nhật ở đó.
“Hộp cơm này có thể ngon hơn Nguyên Đình sao?” Mẹ Tiểu Ưu hoàn toàn không tin: "Đầu bếp của khách sạn Nguyên Đình là đầu bếp chuyên nấu tiệc quốc yến, làm sao mà bếp của một hàng cơm công trường có thể sánh được?”
“Tại sao lại không thể chứ, mẹ đừng xem thường cơm hộp công trường, con thấy hộp cơm này còn ngon hơn nhiều so với các nhà hàng lớn.”
“Nếu một quán cơm hộp vỉa hè còn ngon hơn nhà hàng cao cấp thì các nhà hàng còn kinh doanh gì được nữa? Sao một quán vỉa hè lại có thể ngon hơn nhà hàng sang trọng chứ?”
“Mẹ, mẹ có thành kiến rồi. Không tin thì mẹ thử một miếng là biết.” Tiểu Ưu đưa một miếng đồ ăn đến cho mẹ.
Mẹ Tiểu Ưu chau mày, nhìn miếng thức ăn trên đũa, nhẹ nhàng nếm thử. Hai bên má bà nhúc nhích vài lần, ánh mắt bỗng sáng lên, rồi bà nếm thử những món khác.
“Thế nào?” Tiểu Ưu hỏi: "Có phải ngon hơn nhà hàng lớn không?”
Mẹ Tiểu Ưu cảm thấy như bị đánh vào mặt. Lúc nãy bà ấy còn quả quyết rằng cơm hộp vỉa hè thì làm sao ngon bằng nhà hàng lớn, giờ lại bị lật xe rồi. Bà ấy thật sự ngạc nhiên, không ngờ cơm hộp công trường giờ lại có thể ngon đến mức này.
Bà ấy hỏi Tiểu Ưu: "Con nói hộp cơm này rẻ lắm phải không, bao nhiêu tiền?”
“12 tệ thôi, rẻ quá còn gì? Bỏ ra chút tiền mà được ăn cơm ngon thế này, hời quá rồi!”

Mặt mẹ Tiểu Ưu chợt tối sầm: "Lỗ rồi.”
Tiểu Ưu kinh ngạc: "Lỗ á? Không thể nào, mẹ nghĩ gì thế, ngon thế này mà chỉ bán 12 tệ, mẹ lại bảo lỗ?”
“Mẹ nói là bữa ăn tháng trước ở nhà hàng Nguyên Đình ấy, lỗ to.”
Tháng trước, cả nhà đã chi mấy ngàn đồng ăn một bữa ở nhà hàng cao cấp Nguyên Đình, nhưng món ăn chẳng bằng được hộp cơm này, giá thì đắt hơn hộp cơm cả trăm lần.
Hồi đó, mẹ Tiểu Ưu còn cảm thấy chi tiền rất xứng đáng vì đồ ăn của nhà hàng Nguyên Đình thực sự ngon. Nhưng giờ, sau khi ăn cơm hộp  Thang Ký, bà ấy nhận ra tiền bỏ ra ở Nguyên Đình thật sự là lỗ nặng, đúng là lỗ nặng!
Hiểu ý mẹ mình, Tiểu Ưu cười nói: "Nhà mình không lỗ, con thấy là ông chủ của  Thang Ký mới là lỗ. Với hương vị thế này mà không bán đắt hơn Nguyên Đình, con thấy tiếc cho ông chủ đấy!”
Cha Tiểu Ưu gật đầu đồng tình: "Nói đúng, quả thật là bán rẻ quá.”
Đúng là trong dân gian cũng có thể xuất hiện đầu bếp tài ba. Đầu bếp cơm hộp công trường này có khi còn giỏi hơn cả đầu bếp quốc yến. Nói xong, cha Tiểu Ưu liền kéo hộp cơm lại gần mình và ăn tiếp.
“Khoan đã! Cha à, lúc con mua chỉ còn lại hai phần, hai phần này là cho cả ba người nhà mình, để con chia ra.”
Hai phần cơm hộp được chia thành ba, Tiểu Ưu cất phần của mình vào tủ lạnh, để dành cho bữa khuya.
Cha mẹ Tiểu Ưu ăn cơm hộp, không động đến bữa ăn tự nấu trên bàn. Đã ăn qua món ăn ngon tuyệt đỉnh như vậy, họ không còn hứng thú với những món do chính mình nấu nữa.
Ăn xong hộp cơm mà vẫn thấy chưa đã, mẹ Tiểu Ưu nói: "Tiểu Ưu, lấy phần của con ra đây, để cha mẹ ăn nốt.”
“Đó là phần ăn khuya của con mà.”
“Bữa khuya con ăn cái khác đi.”
“Không được.”
“Cơm hộp của nhà đó bán ở đâu?” Cha Tiểu Ưu quyết định ngày mai đi mua thêm vài phần.
“Hôm nay hết rồi, mai mới có, mà nhà họ không giao hàng tận nơi đâu.”
Vậy là đành phải đợi đến ngày mai mới được ăn? Ông ấy thở dài, xoa xoa cái bụng chưa no hẳn rồi quay lại ăn món tự nấu ở nhà.
Trước đây còn thấy đồ ăn nhà mình cũng ổn, nhưng sau khi ăn cơm hộp  Thang Ký, cái miệng trở nên kén chọn hẳn. Cơm tự nấu thấy không đủ dẻo mềm, canh thì không đủ ngọt, thịt không đủ ngon, cái gì cũng thấy có vấn đề.
Hồi ăn đồ ở nhà hàng Nguyên Đình, lưỡi cũng không kén như vậy với đồ ăn nhà nấu.
Quả thật là “Đã từng nhìn biển rộng, không còn quyến luyến suối hồ nữa.”
Tiểu Ưu trở về phòng, đánh máy rào rào để giới thiệu cơm hộp  Thang Ký cho bạn bè mình. Sau khi quảng cáo xong, cô nàng lên các trang tuyển dụng để tiếp tục tìm việc.

break

Báo lỗi chương