Ngôn An được đưa về sơn trại.
Ngoài dự đoán, toàn bộ trại trông giống như một thôn làng bình thường, người dân bên trong treo bắp ngô và phơi ớt cay, họ cái gì cũng có nhưng không có vũ khí, dân làng cũng cực kỳ mộc mạc, khi nhìn Hạ Khinh Vân thì sôi nổi dừng lại chào hỏi hắn.
“Đại đương gia đã về rồi, huynh có mang kẹo cho A Hổ không?”
Một cậu bé chỉ khoảng hai ba tuổi từ chỗ nào vụt tới ôm lấy bắp chân Hạ Khinh Vân, phát ra âm thanh non nớt làm nũng, mẹ nó đi theo che miệng lại, cười mắng: “Con khỉ nhỏ tham lam này, đại đương gia đang bận, mau cùng mẹ trở về nhà.”
Hạ Khinh Vân xua tay nhẹ nhàng bế A Hổ lên, hắn bóp chóp mũi của đứa trẻ cười to nói: “Ta coi đứa nhỏ này là một trong số hai tinh linh tốt nhất của trại chúng ta, mới bé tí thế này đã biết đi theo ai là có thể ăn sung mặc sướиɠ.”
Hắn đầy ẩn ý liếc nhìn Ngôn An, sau đó móc ra một cái túi ở trong ngực: “Nặc, không thể thiếu của đệ, cầm lấy và chia cho các ca ca tỷ tỷ của đệ nữa nhé.”
A Hổ sau đó vui vẻ ôm túi kẹo chạy đi.
Ngôn An biết lời nói kia của hắn là nói cho chính mình nghe, y tức giận đá bay đám cỏ dại ven đường, ai hiếm lạ đi theo hắn chứ.
Hạ Khinh Vân hừ cười một tiếng, lập tức dẫn Ngôn An đi thẳng đến ŧıểυ lâu ba tầng ở giữa làng.
ŧıểυ lâu nhỏ này là phòng ở lớn nhất trong trại, trên cửa lầu một có viết ba chữ lớn — “Lưu Vân Các.”
Những nét chữ mạnh mẽ hữu lực, vừa thấy là được tạo bởi một người tinh thông thư pháp, Ngôn An nhìn vào dòng chữ rồi quay lại nhìn Hạ Khinh Vân.
“Nhìn ta làm cái gì?” Hạ Khinh Vân sờ mặt kinh ngạc hỏi: “Hay là người bằng lòng rồi?”
Hạ Khinh Vẫn vui vẻ nghĩ rằng ŧıểυ thư sinh thấy được uy phong và tài lực của hắn dọc đường đi, bây giờ sinh ra sùng bái hắn là điều đương nhiên.
Ngôn An nhìn dáng vẻ của hắn liền biết bản thân đã đoán sai, y lắc đầu dội một gáo nước lạnh lên người Hạ Khinh Vân: “Với tính cách này của huynh chắc cũng không biết ra được những chữ như này.”
Hạ Khinh Vân hậm hực trừng mắt nhìn Ngôn An, sau đó lại tự hào nói: “Đây là ŧıểυ đệ nhà ta viết vào lúc rảnh rỗi, hắn viết thơ từ bằng bút mực giỏi nhất. Để mà nói thì không có thằng tài tử nào ở kinh thành có thể so với Phong đệ nhà ta, sau này ngươi có thể tham thảo với hắn.”
Ngôn An không tin và cho rằng Hạ Khinh Vân đang khoác lác, một nơi thổ phỉ lưu manh như vậy sao có thể so với kinh thành cẩm tú nhiều vương tôn quý tộc được.
Nhưng khi Ngôn An được Hạ Khinh Vân dẫn đến hoa viên phía sau tầng một, nhìn thấy người trích tiên, y chợt hiểu tại sao Hạ Khinh Vân lại tràn đầy tự hào khi nhắc đến người này như vậy.
Mái tóc dài đen tuyền của Hạ Lưu Phong được buộc bằng một chiếc thắt lưng ngọc đơn giản, đường nét tuấn tú giống như Hà Khinh Vân nhưng lại tinh xảo mềm mại hơn.
Nếu nói Hạ Khinh Vân giống như lão hổ mạnh mẽ trên núi thì Hạ Lưu Phong giống như một con hạc giữa sương mờ trên mây, chỉ là hai cánh của hắn bị bẻ gãy.
Ngôn An cẩn thận liếc nhìn hai chân của Hạ Lưu Phong sau đó vội vàng dời ánh mắt đi, y sợ hành động vừa rồi sẽ mạo phạm tới hắn.
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Huynh trưởng lần này xuống núi chắc hẳn rất có thu hoạch nhỉ?”
“Thật ra cũng không phải thu hoạch, chỉ là…” Hà Khinh Vân gãi đầu, đẩy Ngôn An về phía trước, cười nói: "Nghe nói các thiếu gia nhà giàu đều có một ŧıểυ thư đồng đi cùng, ngươi thấy ŧıểυ tử này thế nào?"
Ngôn An sửng sốt, không phải bắt hắn mang về làm áp trại phu nhân ... Tại sao Hạ Khinh Vân đột nhiên thay đổi chủ ý?
Hạ Lưu Phong mở quạt cười khẽ, đôi con người lưu chuyển giữa hai người: “Nhìn cũng ngoan đấy, nhưng huynh trưởng thật sự chịu giao hắn cho ta sao?”
Hạ Khinh Vân bỡn cợt chớp chớp mắt nhìn về phía hắn: “Ban ngày về chỗ đệ, buổi tối về chỗ ta.”
Ý tứ trong đó người đàn ông nào cũng có thể hiểu được.