“Mỹ nhân? Người nào là mỹ nhân? Lão đại thật không phúc hậu, huynh giấu huynh đệ bọn ta ra ngoài săn hoa à?”
“Ngươi thì biết cái gì, lão đại không có người phụ nữ trong nhiều năm rồi, cậu thấy A Hổ mới tí tuổi đã ôm thiếu nữ, huynh ấy có thể không vội sao?”
“Phải không, sao ta lại thấy đây là một người đàn ông?”
Mạnh Đại Mạnh Nhị nhìn vào Ngôn An, Mạnh Nhị mở to mắt nhìn đi nhìn lại, nhíu mày nói: “Đây là người đàn ông mà, tuy rằng lớn lên khá đẹp nhưng nhìn thế nào cũng là một người đàn ông.”
“Biến biến biến, các người thì biết cái gì.”
Hạ Khinh Vân kéo mặt Ngôn An từ trong lòng ngực ra, mang theo ý khoe khoang: “Đây chính là người đọc sách, nhìn đi, da thịt non mịn và đẹp hơn cả khuê nữ nhà Lý dưới chân núi.”
Mạnh Đại Mạnh Nhị nghe xong lời này sao có thể không rõ tâm tư Hạ Khinh Vân, bọn họ liếc nhìn nhau cười ha hả, ánh mắt nhìn Ngôn An mang theo thương hại còn cả tia khinh miệt.
Lão đại của bọn họ đã không tìm được bạn đời trong nhiều năm, ŧıểυ mỹ nhân này rơi vào tay lão đại chỉ sợ bị chơi hỏng rồi.
Người trong giang hồ không câu nệ ŧıểυ tiết, huống chi ở trên núi Hoàng Lâm này ngoại trừ đại đương gia Hạ Khinh Vân và nhị đương gia Hạ Lưu Phong là cao thủ chân chính ra thì những người khác chỉ biết chút quyền cước công phu, bọn họ được anh em Hạ gia bảo vệ nên tất nhiên sẽ không vì Hạ Khinh Vân mang về một người đàn ông mà nói này nói nọ.
Ngôn An dọc đường đi không nói gì, lúc này nhìn người còn cao to cường tráng hơn Hạ Khinh Vân, gương mặt ngăm đen của Mạnh Đại Mạnh Nhị, đặc biệt là ánh mắt của bọn họ tựa hồ không chút thân thiện nào.
Xuân dược trong cơ thể y lúc nào phát tác càng thêm lợi hại, Ngôn An cố kìm chế sự không ổn, cơ hồ đứng không vững.
Nhưng Ngôn An biết y không thể đi vào trong trại, nếu thật sự đi vào thì có khả năng sẽ không ra được.
Ngôn An kéo góc áo của Hạ Khinh Vân, nhỏ giọng thương lượng: “Huynh đồng ý với ta sẽ bỏ qua ta.”
Hạ Khinh Vân khẽ hừ nhẹ, hắc liếc nhìn Ngôn An rồi lại nhìn thứ dưới háng: “Người cảm thấy biểu hiện vừa rồi của ngươi làm người khác hài lòng không?”
Ngôn An cắn môi, sắc mặt trắng bệch, trong lòng y không nhịn được phản bác, nếu không phải tại ngươi mạnh mẽ cắm vào thì sao ta có thể không chịu nổi và không cẩn thận cắn phải đồ vật dơ bẩn kia chứ.
Nhưng y không dám tranh luận với Hạ Khinh Vân, người này muốn đùa chết y còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến, giữa rừng núi hoang vắng này nếu y bị hại chết, muốn giải oan cũng không tìm thấy thi thể.
“Không đạt được yêu cầu của ta, lời nói lúc trước tất nhiên trở thành phế thải.”
Hạ Khinh Vân nhìn sắc mặt Ngôn An, đoán được bảy tám phần suy nghĩ của y.
Hắn có chút vui vẻ, ŧıểυ thư sinh này đúng thật là hơi dọa tí liền ngoan.
Có điều trên mặt hắn vẫn giả vờ uy nghiêm, lạnh lùng hù Ngôn An: “Người cho rằng người có thể thoát khỏi đây? Học tập hầu hạ ta cho tốt, nói không chừng còn có thể giữ lại được một mạng.”