Mỹ Nhân Thư Sinh Bị Sơn Trại Lưu Manh Đùa Bỡn

Chương 5

Trước Sau

break



Hạ Khinh Vân không biết Ngôn An có muôn vàn suy nghĩ trong thời gian ngắn, toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều đặt ở kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời dưới háng.
Miệng Ngôn An nhỏ nên còn một phần ba ©ôи th!t chưa chen vào được, Hạ Khinh Vân nắm lấy gáy Ngôn An hơi dùng sức, ý muốn làm ŧıểυ mỹ nhân nuốt toàn bộ ©ôи th!t của mình vào.
Bỗng nhiên hắn chọc tới một nơi cực mềm, quy đầu bị kẹp đột ngột lập tức không nhịn được nữa, quy đầu chống ở nơi đó bắn tinh.
Hạ Khinh Vân biết được hắn đang ȶᏂασ cổ họng ŧıểυ thư sinh, hắn đứng thẳng người lên, hai tay cố định đầu Ngôn An đang không ngừng lung lay muốn phun ©ôи th!t ra, đong đưa vòng eo, sau đó vừa bắn tinh vừa chọc vào rút ra nhẹ nhàng trong cổ họng y.
Tên đáng ghét chỉ lo bản thân sung sướиɠ, căn bản không phát hiện gương mặt Ngôn An đã nghẹn tới đỏ bừng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không nuốt xuống kịp đã chảy xuống theo khóe miệng.
Ngôn An vùng vẫy đánh người đàn ông trước mặt, hai tròng mắt xinh đẹp dần dần mơ hồ, sắp bị nghẹn chết…
“Ưm ưm… Không…” Không cần, y thật sự không chịu được.
Đầu lưỡi mềm mại cố gắng đẩy ©ôи th!t ở bên trong ra ngoài, hàm răng không kiểm soát được mà găm vào ©ôи th!t.
“Mẹ kiếp! Sao ngươi dám cắn!”
“Há mồm!”
Cái trán Hạ Khinh Vân nổi lên gân xanh, sắc mặt đen xì, hắn dùng sức bóp cằm Ngôn An giống như muốn ăn thịt người rồi rút ra ©ôи th!t của mình.
Chỗ quy đầu có một vòng vết răng nhợt nhạt, nhìn là biết cắn không nhẹ, Hạ Khinh Vân trừng mắt nhìn Ngôn An, mới vừa rồi Ngôn An cắn hắn làm hắn đau đến mức suýt chút nữa tát văng người, may hắn chợt nhớ tới, cơ thể non mềm này của Ngôn An ngộ nhỡ bị ngã ra đấy, nói không chừng dưỡng 3-4 tháng chưa xong.
“Có phải ngươi cố ý không?” Hạ Khinh Vân cau mày hỏi Ngôn An, giọng điệu khó chịu.
Ngôn An lúc này căn bản không đếm xỉa tới hắn, y ngồi một bên ho khan, ho tới mức giống như muốn khạc cả phổi ra, gương mặt nhỏ dính đầy nước mắt, khóe miệng còn có dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
Thật là vừa đáng thương vừa thiếu ȶᏂασ.
Nơi vừa bị cắn của Hạ Khinh Vân lại dần dần ngẩng đầu, hắn xách Ngôn An ở trên mặt đất lên, híp mắt nói: “Mặc kệ người là cố ý hay là vô tình, sau này ở trong trại ta sẽ dạy cho người biết nên hầu hạ người như thế nào.”
Hắn không muốn đợi ở bên ngoài nữa, nhớ tới Ngôn An vẫn còn dâm dược trong cơ thể, Hạ Khinh Vân chỉ nghĩ nhanh lên trở lại nếm sung sướиɠ.
Hắn bế ngang người Ngôn An lên, thi triển khinh công chân không chạm đất bay thẳng vào vùng hoang vắng mà Ngôn An lạc đường lúc trước.
Hạ Khinh Vân làm thủ lĩnh ba ngọn núi, quan trọng nhất là núi Hoàng Lâm, ở rừng cây dưới chân núi có bày trận địa, nếu không dựa theo con đường riêng để đi thì sẽ giống như Ngôn An ngay từ đầu, bị lạc ở trong rừng cây.
Hang ổ của Hạ Khinh Vân nằm ở sườn núi Hoàng Lâm, phía sau là huyền nhai phía trước mê trận rừng cây, dễ thủ khó công, đây là nơi phong thủy tuyệt hảo.
Ngôn An từng nghe người kể chuyện nói qua, cao thủ trên giang hồ tập võ thì người nhẹ như yến, vượt nóc băng tường là việc đơn giản, trước kia y chỉ cho là khoác lác chỉ có trong sách nhưng bây giờ Hạ Khinh Vân lại có thể ôm y ổn định vững vàng ở trên ngọn cây.
Ngôn An nhìn mặt đất cách rất xa dưới chân, nhịn không được rụt rụt vào lòng ngực Hạ Khinh Vân.
“A, lá gan nhỏ hơn cả thỏ.”
Hạ Khinh Vân cười nhạo, tay lại ôm Ngôn An chặt hơn.
Tiếng gió gào thét bốn phía, không lâu sau hai người đã tới đỉnh núi.
Mặc dù nói là núi Hoàng Lâm nhưng cảnh sắc trên núi một chút đều không hoang phế, tường ngoài ước chừng 3 mét dày dặn, mơ hồ có thể thấy được nóc nhà dày đặc, nhìn qua là một trấn nhỏ phồn hoa.
Có hai người đàn ông cao lớn thô kệch đứng canh trên cửa lớn tường ngoài, tay nắm côn thiết dài, nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu nhìn.
“Mạnh Đại Mạnh Nhị, là ta.” Hạ Khinh Vân vẫy tay về phía bọn họ, ý bảo không cần kinh hoảng.
Lúc này hai hán tử mới buông lỏng cảnh giác, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên tường, cười lớn: “Lão đại đã trở lại rồi sao? Lần xuống núi này có bắt được con dê béo nào không?”

“Dê béo không nhưng mỹ nhân thì có một người.” Hạ Khinh Vân cười rồi buông Ngôn An trong lòng ngực ra, vẻ mặt thoải mái nói chuyện với hai đại hán.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc