Hạ Khinh Vân đồng ý với thỉnh cầu mà Ngôn An đưa ra.
Hắn đứng dậy cởi bỏ đai lưng và móc ra ©ôи th!t cứng rắn.
"Ngồi lại đây." Hạ Khinh Vân nắm ©ôи th!t, đứng ở trước mặt Ngôn An sau đó dùng nó vỗ vào bên má trắng nõn của y.
Ngôn An không dám lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, y ngồi dưới đất, sau lưng dựa vào thân cây, cánh môi hồng hào mím thành một đường thẳng.
Hạ Khinh Vân cầm ©ôи th!t chọc vào gương mặt trắng nõn của Ngôn An, vẻ mặt dâm tà hỏi: "Biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Ngôn An im lặng gật đầu, y đương nhiên...
Không biết nên làm như thế nào.
Ngôn An từ nhỏ đọc sách thánh hiền lớn lên, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, sau này gia đình sụp đổ thì càng dụng công đọc sách, y hy vọng có thể trở nên nổi bật để giải oan cho gia đình mình, đối với du͙© vọиɠ của cơ thể, ngoại trừ vài lần thủ dâm ra thì đều bỏ qua nó.
Trông cậy vào y đi lấy lòng người khác? Thật sự là tìm nhầm người.
Đương nhiên, Hạ Khinh Vân lúc này bị sắc dục che mắt với Ngôn An một lòng không muốn bị ȶᏂασ chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Ngôn An hơi hé miệng lộ ra hàm răng đều tăm tắp, y thử ngậm lấy quy đầu, kết quả cọ tới cọ lui một lúc lâu rồi vẻ mặt đầy khó xử nhìn ©ôи th!t thô to sưng tím trước mắt, xoa xoa quai hàm, buồn rầu nói: "Ta... Thô quá, ta ăn không vào."
Hạ Khinh Vân thở hổn hển, ŧıểυ thư sinh thực sự là tao hoá trời sinh, dáng vẻ giả vờ ngây thơ câu dẫn hắn! Cái gì quá thô ăn không vào, đúng là thiếu ȶᏂασ.
Hạ Khinh Vân vươn tay bóp cằm Ngôn An làm y há miệng to hơn, quy đầu trượt vài cái trên cánh môi non mềm rồi trực tiếp nhét vào cái miệng nhỏ của y.
“A sướиɠ… Đây không phải là ăn được sao, tiếp tục há miệng to ra."
Hạ Khinh Vân ra mệnh lệnh với giọng điệu nặng nề, trong miệng ŧıểυ thư sinh vừa ấm vừa ướt, ©ôи th!t mới vừa cắm vào thì cái miệng nhỏ đã theo bản năng hút vào, thật sự thoải mái.
Hạ Khinh Vân hơi đỏ mặt, hắn cũng là lần đầu tiên.
Ngôn An khóc trong lòng, miệng hàm chứa côn thị nên căn bản không chú ý tới vẻ mặt thẹn thùng của Hạ Khinh Vân.
Chóp mũi y đều là mùi ngai ngái của ©ôи th!t, miệng há to đến cực hạn cũng chỉ có thể nuốt được một phần ba ©ôи th!t, người đàn ông còn ác liệt ra vào trong miệng y, mỗi lần đè nặng lên đầu lưỡi của y.
Ngôn An che lại quai hàm, nước mắt từng giọt rơi xuống vừa tủi thân vừa chật vật, rơi vào trong mắt người đàn ông càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Huhu…”
“Khóc cái gì, không muốn dùng miệng thì nằm xuống mở háng ra.” Hạ Khinh Vân đưa tay xoa mái tóc mềm của Ngôn An, eo lại mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Ngôn An không có tí kinh nghiệm nào, miệng bị nhét đầy sau đó bị sặc, lại đúng lúc Hạ Khinh Vân đem quy đầu tiến vào chỗ sâu nhất, thẳng tắp đè lên yết hầu y.
Ngôn An khó chịu nôn khan hai tiếng, bụng nhỏ vừa nóng vừa khó chịu làm y thật sự không suy nghĩ được gì, đôi tay vô ý thức sờ loạn gốc rễ ©ôи th!t.
Hạ Khinh Vân bị ŧıểυ mỹ nhân vừa hút vừa sờ, suýt chút nữa không tiền đồ bắn ra, may mà hắn kịp thời nhịn xuống, điều chỉnh tư thế lại cắm vào.
Hạ Khinh Vân thoải mái thở ra, miệng ŧıểυ thư sinh ấm áp và ướt át, bọc dươиɠ ѵậŧ cực kỳ thoải mái.
Hắn sung sướиɠ đẩy eo cắm loạn bên trong làm cho sắc mặt Ngôn An thống khổ không thôi.
Y không biết dùng miệng nên càng khó chịu, hơn nữa nhìn ©ôи th!t gần đến vậy làm cảm giác bị nhục nhã trong lòng không khác gì nhục nhã cơ thể.
Ngôn An tức giận chính mình lại bị dáng vẻ người tốt của Hạ Khinh Vân lừa, trong lòng bắt đầu tự sa ngã, bất lực chảy nước mắt, bị người ta bắt nạt như vậy còn không bằng liêù mạng với Hạ Khinh Vân, cùng lắm thì mất cái mạng nhỏ.
Nhưng y nhìn thấy cánh tay rắn chắc và trường kiếm bên hông của Hạ Khinh Vân, trong lòng vừa sinh ra chút dũng khí lập tức tiêu tán.
Y sợ đau.