Một ngón tay của một người đàn ông xa lạ cắm vào nơi chưa bao giờ có người chạm vào, cảm giác trướng trướng từ dưới thân truyền đến, Ngôn An cuối cùng không nhịn được nước mắt, lăn xuống đôi má trắng nõn mềm mại.
"Hạ đại ca…Huynh buông tha ta đi, ta…Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho huynh ở kiếp sau.”
Hạ Khinh Vân cười nhạo một tiếng, nói một cách cởi mở: "Ta chỉ muốn tiêu dao sung sướиɠ ở đời này, kiếp sau thế nào nói sau.”
Ngôn An chỉ cảm giác được những ngón tay thô ráp đang tiến sâu vào trong cơ thể mình, sức nóng ở bụng dưới đã dịu đi, nhưng nơi đó càng ngày càng bủn rủn...
Ngôn An từ nhỏ đã biết mình khác với những người đàn ông bình thường, nhưng cha mẹ y không quan tâm, họ vẫn yêu thương y, Ngôn An cảm thấy chuyện đó chẳng là gì cả và chỉ coi đó như một chỗ tàn tật, nhưng bây giờ bị một người đàn ông đè xuông y mới cảm thấy sợ hãi. Vì sao sẽ biến thành như vậy? Hạ đại ca ngay từ đầu không phải người tốt sao?
Ngôn An tuyệt vọng cầu xin, khuôn mặt nhỏ dưới ánh lửa càng thêm trắng trẻo thanh tú, ngũ quan tinh xảo.
Hạ Khinh Vân càng hưng phấn hơn khi nhìn thấy dáng vẻ này của y, cơ thể cường tráng của hắn chặt chẽ đè mỹ nhân ở dưới người mình, ngón tay của hắn moi móc trái phải để căng ra huyệt đạo.
“Sao ngươi chặt quá vậy? Đợi lát nữa ©ôи th!t ȶᏂασ vào sẽ không bị gãy chứ?”
“Thả ta ra, Hạ đại ca! Huynh thả ta ra, trong ngực ta có một mặt dây chuyền ngọc bích có thể đổi được rất nhiều bạc, huynh cầm mà cưới vợ sinh con!”
Ngôn An sợ tới mức nói không lựa lời, cái gì cũng nói ra, chân trắng không ngừng đá loạn ở trên mặt đất.
Hạ Khinh Vân nửa tin nửa ngờ lấy ra một túi thơm trong ngực y, chất liệu vải cao cấp, đường thêu tinh xảo, quả nhiên bên trong có một mặt dây chuyền ngọc bích rất đẹp, hoàn toàn không giống với thứ mà ŧıểυ tử nghèo kiết hủ lậu này có thể có.
Ngôn An đau lòng nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc bích, vì giữ được thân nhịn đau nói: “Đây là vật gia truyền nhà ta, huynh cầm lấy và buông tha ta đi.”
Đó là mặt dây chuyền ngọc của tổ tiên truyền lại, mẫu thân dặn dò y ngày sau truyền lại cho vợ y.
“Nếu đã là đồ của tổ tiên vậy ta đương nhiên không thể chiếm đoạt của ngươi được.” Hạ Khinh Vân cười tủm tỉm nhét mặt dây chuyền ngọc trở lại, mặc dù thứ này có chất lượng cực tốt nhưng hắn giàu có, không thiếu gì mấy món ngọc này.
Huống chi nếu hắn cướp đi bảo vật gia truyền của ŧıểυ thư sinh, khó tránh khỏi việc ŧıểυ tử này sẽ oán hận, sau này làm sao có thể dỗ dành y trở thành vợ hắn?
Suy nghĩ của Hạ Khinh Vân thay đổi, hắn giả vờ đau khổ và nói: "Hơn nữa, nếu ta thả người, vậy ta làm sao bây giờ? Ta cảm thấy rất khó chịu." Hắn cố tình đẩy dươиɠ ѵậŧ cương cứng to lớn của mình về phía Ngôn An.
Dù không tận mắt nhìn thấy nhưng Ngôn An chỉ cần cảm nhận là có thể đoán được thứ tà ác đó lớn đến mức nào, nếu thật sự bị thứ đó cắm vào huyệt...
Ngôn An không phải là một thiếu niên cái gì cũng không biết, y vắt óc tìm mưu kế thương lượng: “Hạ đại ca… Ta… Ta dùng tay giúp huynh, huynh đứng dậy khỏi người ta trước.”
Hạ Khinh Vân nhướng mày, nắm lấy tay Ngôn An đặt lên háng mình cười nham hiểm: "Không được, cũng không phải là ta không có tay, ngươi vẫn là ngoan ngoãn dang rộng chân cho ta ȶᏂασ. Chờ ông đây hài lòng liền thả ngươi đi."
Ngôn An đương nhiên không muốn bị ȶᏂασ, y nhẫn nhục nhắm mắt lại, hạ quyết tâm nói: “Vậy ta dùng miệng là được rồi chứ.”