Ngôn An cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn vào lúc này. Người đàn ông trước mặt dường như đã thay đổi, bàn tay to của hắn nắm lấy ngực y và nhào nặn nó thật mạnh, gương mặt anh tuấn với nụ cười dâm tà.
"Đừng chạm vào ta!"
Ngôn An vùng vẫy trong lòng ngực của Hạ Khinh Vân, y vô thức rút tay ra ‘Bụp’ một tiếng, trên mặt Hạ Khinh Vân xuất hiện một mảnh vết đỏ.
Ngôn An sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng lùi lại vài bước để thắt chặt quần áo.
Y dù có ngu ngốc đến đâu thì lúc này cũng ý thức được không thích hợp, cơ thể bủn rủn vô lực, nghĩ đến hành vi trước đó của Hạ Khinh Vân, y run rẩy môi và giận dữ hét lên: "Huynh hạ dược ta?”
Hạ Khinh Vân quay đầu lau khóe miệng, sắc mặt âm trầm: "Ồ, dâm đến như vậy mà lực tay cũng không yếu nha."
Hạ Khinh Vân lớn như vậy chưa bao giờ bị tát vào mặt. Nếu như để các ŧıểυ đệ biết được chuyện này, hắn cũng không cần làm chức đại đương gia của núi Hoàng Lâm nữa..
Hạ Khinh Vân từ bỏ ý định từ từ chơi đùa, hắn vẫn nên huấn luyện ŧıểυ thư sinh trước khi đem y về, tránh việc y làm hắn bị mất mặt trước mặt các huynh đệ.
Hắn duỗi cánh tay dài ra, ôm Ngôn An vào lòng lần nữa.
"ŧıểυ thư sinh ngươi thật sự là ngu ngốc, uống loại thuốc kích dục đặc chế này, ngay cả một trinh tiết liệt nữ cũng sẽ biến thành một dâm phụ, ngoan ngoãn cởi quần áo ra cho ta ȶᏂασ, nếu không nghe lời, sau này ngươi sẽ phải chịu nhiều đau khổ." "
Hạ Khinh Vân dễ dàng khống chế Ngôn An xuống đất, nói những lời tục tĩu bằng khuôn mặt anh tuấn chính khí kia, rồi dùng tay từ từ cởi bỏ quần áo của Ngôn An để lộ làn da trắng như tuyết của y.
"Không! Huynh buông tha ta đi, ta không phải nữ nhân.”
Ngôn An điên cuồng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy sợ hãi, đôi mắt tròn xoe rũ xuống đầy nước, khiến y trông càng khả ái .
"Nữ nhân? Ngươi còn muốn gạt ta."
Giọng điệu của Hạ Khinh Vân cao lên, giống như đang giễu cợt lời nói của Ngôn An, hắn cởi quần của ŧıểυ thư sinh, dùng bàn tay thô ráp tách mạnh hai cái chân dài đang khép chặt, ngón tay chạm vào thịt mềm giữa háng.
Sắc mặt Ngôn An ngay lập tức trở nên trắng bệch, y há miệng hồi lâu không phát ra được âm thanh nào, tựa hồ bị dọa tới choáng váng.
Hạ Khinh Vân nhìn thấy dáng vẻ này của y càng cảm thấy trìu mến, ngón tay lướt qua môi âʍ ɦộ mềm mại khép kín, giọng điệu ác liệt hỏi: “Người đàn ông nào có âʍ ɦộ? Cái này của ngươi không phải thiếu ȶᏂασ sao?”
Hạ Khinh Vân ở thời điểm Ngôn An tắm rửa mới phát hiện ra y là một người song tính, y tâm tư đơn thuần ngồi trên một tảng đá ở bên hồ, dùng khăn tay dính nước suối cẩn thận lau nơi bí ẩn giữa hai chân mình, hoàn toàn không chú ý tới có một bóng đen ở bụi cây đối diện.
Hạ Khinh Vân từ trước đến nay tính tình ngang ngược, nếu người khác nhìn thấy thân thể bất nam bất nữ này chỉ cảm thấy quái dị nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là, âʍ ɦộ xinh đẹp thế này không cho hắn ȶᏂασ thì thật đáng tiếc.
Cả người Ngôn An run lên sợ hãi vì bị người khác phát hiện ra bí mật trên cơ thể mình, y nắm lấy bàn tay to lớn của Hạ Khinh Vân giữa hai chân, vẻ mặt nan kham cầu xin sự thương xót: “Huynh… Huynh buông ta ra, huynh muốn tìm một người phụ nữ thì đi nhà chứa mà tìm."
Y chỉ cảm thấy người đàn ông này nhất thời hồ đồ, còn ý muốn giảng đạo lý với người ta.
Hạ Khinh Vân bị sự ngây thơ của y chọc cười, bàn tay to lớn cắm vào trong huyệt non nớt, moi móc: “ŧıểυ thư sinh, thân phận không phải nam cũng không phải nữ này của ngươi, dù cho thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó bị người tố giác cũng là tội lừa dối vua, không bằng ở lại làm áp trại phu nhân của ta.”