Ngôn An tức giận đỏ mặt, lắp bắp xen vào: “Ta…ta không muốn!”
“Ở đây có quyền cho ngươi nói chuyện hả?” Hạ Khinh Vân túm lấy cổ áo Ngôn An như xách một con gà đem y lại gần, sau đó véo cằm y nói với Hạ Lưu Phong: “Từ trước đến nay đệ luôn là người dạy dỗ giỏi, đệ dạy dỗ ŧıểυ thư sinh này thay ta, trong vài ngày làm hắn học được quy củ của trong trại chúng ta.”
Hạ Lưu Phong gật đầu: “Huynh trưởng giao nhiệm vụ đệ tất nhiên sẽ làm, bây giờ cũng muộn rồi, huynh trưởng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Khinh Vân cười hắc hắc, vỗ vai hắn: “Vẫn là Phong đệ tri kỷ, tạm thời ta không thể xem xong đống sổ sách này được, đệ cũng nghỉ sớm đi nhé.”
Hạ Lưu Phong lắc đầu: “Ngày mai đệ ra ngoài mua sắm cho nên cần đối chiếu sổ sách lần nữa để tránh mắc sai lầm. Huynh trưởng không cần lo cho đệ, hôm nay huynh ra ngoài chắc là mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Khinh Vân biết tính tình của đệ mình nên không nói nhiều, thắp cho hắn thêm một cái đèn rồi nóng lòng ôm Ngôn An rời đi.
Hạ Khinh Vân bế ŧıểυ mỹ nhân lên giường trong phòng ngủ và gấp gáp nhào lên.
“Phu nhân, hôm nay coi như là tân hôn muộn giữa ta và ngươi, ngươi yên tâm những ngày tháng sau này ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.”
Ngôn An biết đêm nay có lẽ không trốn được, khuôn mặt nhỏ xanh xao muốn vùng vẫy: “Không được…Huynh muốn ta với huynh…Vậy thành hôn mới có thể làm chuyện đó!”
Hạ Khinh Vân vui vẻ kéo quần áo trên người ŧıểυ thư sinh, xoa ngực trắng nõn của y, trêu đùa nói: “Ngươi cho rằng ta không biết chút tâm tư nhỏ này của ngươi sao? Muốn kéo thời gian trốn chạy, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm phu nhân của ta, ngày sau sính lễ tất nhiên đầy đủ, đừng nói là kiệu tám người nâng, cho dù ngươi muốn mười sáu người nâng thì ta cũng thỏa mãn ngươi.”
“Ai…Ai nói cái này!” Ngôn An đỏ mặt phản bác: “Huynh huynh quá tâm cơ, nếu huynh không thiếu tiền bạc, vì sao còn muốn một người đàn ông như ta.”
Y nói xong thì có chút tủi thân, mắt đỏ lên: “Ta còn muốn lên kinh tham gia thi cử…”
“Nha, có vậy đã khóc?” Hạ Khinh Vân nghiêng đầu bóp cái mũi Ngôn An: “Thi cử có gì vui, quan trường đen tối, ngươi nhỏ bé như vậy dù tính thi đậu thì sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ, không bằng đi theo ta tiêu dao sung sướиɠ ở trong trại.”
Ngôn An không vui vì hắn nói y nhỏ bé yếu ớt cũng chán ghét hắn cứ bóp mũi của mình, vặn người kháng cự: “Ta không giống huynh, ta còn muốn…Tóm lại, ta nhất định phải đi thi.”
“Chậc, chuyện khác nói sau, đêm dài cũng đừng nên chậm trễ, mở rộng chân ra.”
Hạ Khinh Vân non nửa đời người trong sáng, bây giờ mỹ nhân ở trong lòng làm sao nhịn được, thấy Ngôn An không phối hợp, bàn tay to của hắn dùng sức tách hai nhân đang khép chặt ra.
Cơ thể Ngôn An được nuôi dưỡng trắng nõn mềm mại từ nhỏ, trên bầu vυ" nho nhỏ được tô điểm bởi hai hạt đậu đỏ hồng nhạt, ©ôи th!t dưới háng nhỏ hơn các bạn cùng lứa tuổi, khe thịt hồng phấn giấu ở bên dưới gắt gao khép chặt vì sợ hãi, y co rúm ở trên giường trông cực kỳ xinh đẹp.
Hạ Khinh Vân vui vẻ khảy hạ thể của Ngôn An, bỡn cợt móc ra ©ôи th!t của mình và Ngôn An đặt cạnh nhau.
Mặc dù Ngôn An sợ hãi nhưng trước mặt nam nhân cũng có tính tình, y đỏ mặt căm giận nhìn chằm chằm vào tên lưu manh trước mặt nói: “Ta…ta mới mười bảy thôi, nó sẽ lớn nữa!”
“Ừm ừm ừm, mỗi ngày ta sẽ dùng thước đo cho phu nhân.” Hạ Khinh Vân lấy lệ qua loa, hiện tại tâm trạng của hắn tốt nên vẻ mặt nào của Ngôn An đều cảm thấy đáng yêu.
Hắn nâng cặp chân dài của Ngôn An đặt lên vai, ©ôи th!t thô cứng để ở nhục huyệt nho nhỏ muốn cắm vào bên trong.
“Không được, không thể tiến vào, ta sẽ chết mất!” Ngôn An hoảng sợ kêu to, sao đồ vật thô như vậy có thể cắm vào!
Hạ Khinh Vân bị tiếng hét của Ngôn An làm cho nhức đầu, đây cũng là lần đầu tiên của hắn, biết ŧıểυ thư sinh sợ hãi liền an ủi nói: “Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng.”
“Nhẹ cũng không được!” Ngôn An khóc lóc kêu la: “Ta thật sự sẽ chết huhuhu, đại ca à, huynh tạm tha cho ta đi…”