Hạ lão phu nhân trúng gió liệt nửa người, Hạ Thiên Ân thành kẻ điên ngu ngốc, ăn uống vệ sinh đều phải có người hầu hạ cả ngày. Chuyện đã xảy ra ở Hạ gia, Thẩm Họa cũng là qua một ngày mới biết, nàng cũng không có để ý quá nhiều, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Về phần Hạ gia mượn Thẩm gia bạc trong thư sám hối, nàng cũng chưa từng thật sự bỏ đá xuống giếng đi đòi hỏi một chút. Hôm nay Hạ gia như thế nào nữa cũng không có quan hệ với nàng, hôn sự mà phụ thân quyết định năm đó đúng như tấm thiếp canh xé thành mảnh nhỏ kia, tình nghĩa hai nhà cũng hoàn toàn tan nát.
Ở đây, trâm anh thế gia ở Hàng Châu lại đã ngã xuống một, tin tức này loan truyền ở Hàng Châu chỉ là thời gian vài ly trà, lại bị chôn vùi ở trong tiếng nói tiếng cười bởi vì tin tức tối nay Tuyên vương phủ sắp bắn pháo hoa cho Quận chúa.
Vương phủ bắn pháo hoa dĩ nhiên là muốn ăn mừng sinh nhật quận chúa Trăn Trăn trước một ngày. Trong phủ Tuyên vương bận nhất chính là thuộc về Tuyên vương phi, nàng chấp chưởng việc bếp núc của vương phủ, công việc lớn nhỏ đều phải quan tâm, huống chi là sinh nhật của quận chúa. Giờ phút này, Tuyên Kỳ thị dựa nghiêng nghỉ ngơi ở trên tháp quý phi, quần áo lộng lẫy, cũng chỉ là ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nàng mới vừa đuổi một ma ma đến đòi tiền pháo hoa rời đi.
Hầu hạ bên người, Dương ma ma giúp xoa vai thả lỏng kia, nàng đang định híp mắt nghỉ ngơi một lát thì nghe thế tử nức nở chạy vào, Mẫu phi, Trăn Trăn nàng lại khi dễ con! Nói chữ viết của con quá xấu, còn dùng roi quất bảng chữ mẫu của con xuống đất.
Tuyên Kỳ thị nghe được thế tử khóc rống, vốn đã phiền lòng, nào còn ý định ngủ, vội vàng đứng lên trừng lớn một đôi mắt mệt mỏi tức giận nói: Thứ nữ mà tiện nhân kia sinh ra thật là lật trời rồi. . . . . .
Dương ma ma nghe được chủ nhân nói loại lời này, cũng không đoái hoài tới lễ nghi tôn ti, tiến lên bèn che lỗ tai tiểu thế tử, khuyên nhủ: Vương phi, ngài tuyệt đối không được bật thốt lời nói hồ đồ này lên nữa, phải nhớ kỹ quận chúa Trăn Trăn là nữ nhi con vợ cả của ngài, là long phượng song sinh với thế tử chúng ta. Ngài cũng nhịn hơn bốn năm rồi, chỉ nhịn thêm chừng mười năm nữa, chờ quận chúa xuất giá thì hết chịu đựng nữa rồi, không thể chọc Vương Gia không vui nữa, nhà mẹ ngài lại dựa cả vào ân tình của Vương Gia trông nom.
Tuyên Kỳ thị nghe lời Dương ma ma nói lúc này mới chậm rãi thuận một hơi xuống. Đúng vậy, nếu sự kiện kia của nhà mẹ nàng rùm beng lên, lại là tội lớn chém đầu đấy, đến lúc đó cũng chỉ có Vương Gia có thể cứu. Lúc này, Dương ma ma mới thả tay xuống, thế tử không hiểu bề trên đang nói thầm cái gì, vẫn nghẹn ngào rơi nước mắt như cũ, Tuyên Kỳ thị đang cầm mặt núc ních của thế tử nhìn mãi.
Nhìn một chút gương mặt tuấn tú này, nhất định chính là trong một khuôn khắc ra với Vương Gia, nhưng xưa nay gương mặt tương tự kia lại không chịu đưa nhu tình mật ý cho nàng, toàn bộ lại vung hết vào Phương Phỉ các. Đáng giận hơn là Vương Gia phái thị vệ canh giữ, từ khi Vạn di nương kia được nâng vào cửa, thậm chí ngay cả nàng cũng chưa từng thấy chính diện kẻ quyến rũ kia, thật giống như cả ngày tranh giành người tình với một nữ nhân không tồn tại.
Lúc đầu nàng còn nghĩ Vương Gia cũng chỉ là ham muốn mới mẻ nhất thời, mình mang thai không dễ gần gũi người, bèn tìm kẻ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cưng chiều mấy ngày. Ai ngờ đợi nàng sinh ra Thế tử, Vương Gia lại ôm tới một bé gái thoạt nhìn hơn tháng từ Phương Phỉ các kín đáo đưa cho nàng, bảo làm con vợ cả nuôi. Tuy nói là để cho nàng nuôi, nhưng lại chưa bao giờ để cho nàng đụng vào đứa trẻ này, mặt khác Vương Gia cũng chỉ ra bà vú, ma ma và cả đám vú già người làm chăm sóc.
Nàng sinh thêm hai nữ nhi, cũng không thấy Vương Gia thường ôm lấy, ngay cả cưng chiều của thế tử cũng không bằng đứa thứ xuất đó. Mỗi năm tổ chức sinh nhật nhìn như là đồng thời chúc mừng cho hai đứa con, nhưng lần nào không phải Trăn Trăn nói cái gì thì là cái đấy. Thí dụ như năm nay Trăn Trăn muốn xem pháo hoa, Vương Gia sẽ bảo nàng bắn sớm cho quận chúa vui vẻ.
Hai nữ nhi và thế tử kia của nàng coi là gì chứ? Làm sao Tuyên Kỳ thị có thể nuốt xuống cơn giận này? Nàng từng đi tìm Vương Gia khóc rồi, ầm ĩ rồi, cũng chỉ có được một câu nếu còn dám có hành động đố phụ này, hắn sẽ xin gặp hoàng thượng hưu thư. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, thừa dịp Vương Gia đi xa đã từng hại nữ nhi của tiện nhân kia. Bởi vì Phương Phỉ các kín đáo như tường đồng vách sắt, nàng chỉ có thể chuyển dời hận ý đến trên thân nữ nhi