Vương Gia ngồi ở bên cạnh chờ ta một lát. Vạn di nương không nhìn hắn, vẫn chuyên chú đồ gốm trên tay. Nàng là di nương trong phủ của hắn, nhưng nàng chưa bao giờ chịu tự xưng là di nương. Tuyên Nguyên Hải hi vọng nàng là chính thê, nhưng mà thân phận của nàng là tồn tại không thấy được ánh sáng, chỉ có thể là di nương.
Ở trong lòng Tuyên Nguyên Hải, giọng nói kia khác nào tiếng trời, hắn si mê nàng, chỉ cần là trên người nàng hắn đều si mê. Song, loại phong thái Tiên Nhân thướt tha này của Vạn di nương thì nam nhân nào thấy cũng sẽ không dời mắt nổi. Đó không phải chỉ là trên dung mạo, càng là phong cách không màng danh lợi cả người làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hắn cười cười, an vị ở bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm đôi tay tràn đầy bùn đất men màu của nàng. Ngón tay như hành xanh, loáng thoáng thấy được trắng đầy ở trong chất bẩn, khiến người muốn hôn.
Hầu kết khô khốc của Tuyên Nguyên Hải hoạt động mấy cái, Ngày mai chính là sinh nhật Trăn Trăn, lại đang chuẩn bị quà tặng cho Trăn Trăn à?
Vạn di nương cười nhạt xong, Không, ta đã chuẩn bị xong của Trăn Trăn rồi. Đây chuẩn bị cho Vương Gia, cái bây giờ là luyện tập một chút.
Bổn vương? Tuyên Nguyên Hải không thể tin tưởng, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp. Đây là lần đầu tiên trong bốn năm qua nghe nói nàng muốn tặng quà cho hắn. Hắn nuôi nhốt nàng giống như hoàng yến ở Phương Phỉ các, nàng thích nung đồ sứ và hoa, hắn bèn kiến tạo gian phòng này cho nàng. Nhưng để tránh cho nàng có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài, chỉ cần là đồ vật của Phương Phỉ các, hắn đều sẽ tự mình kiểm tra từng cái, ngay cả với đồ vật nàng muốn đưa ra bên ngoài cũng sẽ tự mình xem qua.
Rất nhiều bình sứ trong phòng Trăn Trăn đều là của Vạn di nương đưa, đó là con gái của nàng, nàng thương bé, hắn cũng đã kiểm tra tỉ mỉ những đồ sứ kia, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng những thứ kia đều là đưa cho Trăn Trăn, lại không có một kiểu đưa cho mình, cho nên hôm nay Tuyên Nguyên Hải nghe được lại có chút kinh ngạc và vui mừng.
Vương Gia thích thưởng thức trà, ta muốn làm một ấm bùn tặng cho ngươi, nhưng bùn sơ thường ngày ngươi mua không thích hợp. Lúc này, ta đặc biệt bảo người ta đến hiệu nổi tiếng vùng khác mua bùn sơ, chỉ chờ Vương Gia xem rồi mới có thể đưa tới cho ta làm.
Trong lòng Tuyên Nguyên Hải chính là vui mừng, Bổn vương sẽ đi xem thử ngay. Hắn đi ra ngoài, trong chốc lát lại quay về, nha hoàn còn bưng bùn sơ mới chọn mua đặt ở bên cạnh Vạn di nương. Vạn di nương rũ mi liếc mắt nhìn, ánh mắt mới chậm rãi chuyển qua trên người Tuyên Nguyên Hải.
Uyển Nhi nghĩ như thế nào lại muốn tặng Bổn vương rồi hả?
Vương Gia thương tiếc Uyển Nhi, chưa từng ép buộc với ta. Ngày mai vừa qua sinh nhật của Trăn Trăn, ước hẹn bốn năm của chúng ta đã đến, ta từng đồng ý giao hẹn vừa đến sẽ tâm cam tình nguyện làm di nương của ngươi. . . . . . Vạn di nương chỉ nhắc đến là ngừng, cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Tuyên Nguyên Hải lại tâm tư khó dằn, hầu kết hoạt động càng thêm lợi hại, hắn đứng ở một bên nhìn nàng. Dưới ánh nắng khúc xạ, lông tơ tinh tế trên mặt nàng hình như cũng hiện ra óng ánh bảy màu, còn có mùi thơm xưa nay chưa từng tiêu tan chui vào trong mũi, nàng rốt cuộc suy nghĩ tiếp nhận hắn rồi. Hắn rất muốn hiện tại bèn ôm chặt lấy nàng vào lòng, đặt lên giường thương yêu người sáng nhớ chiều mong. Nhưng rốt cuộc chỉ còn lại một ngày, hắn không khỏi thả lỏng bàn tay phía sau, nhịn xuống rục rà rục rịch mới vừa rồi.
Sinh nhật của Trăn Trăn nhất định sẽ nghĩ đến mẫu thân của nàng, Vương Gia đi chơi với Trăn Trăn hơn đi. Nàng nói lời ấy, trong mắt khó nén đau đớn, Tuyên Nguyên Hải đâu cam lòng nàng rơi lệ. Từ trước đến giờ hắn đều nghe lời của nàng, nàng bảo